Đêm ấy, điện thoại Vy rung không ngừng. Nam gọi hết lần này đến lần khác, để lại hàng chục tin nhắn.
Nam: “Em đâu rồi? Sao bỏ về?”
Nam: “Anh giải thích được, Vy. Em đừng hiểu lầm.”
Nam: “Anh lo cho em. Nghe máy đi.”
Nam: “Vy, anh xin em, một lần thôi.”
Vy nằm trên giường, hai mắt mở trừng trong bóng tối. Mỗi tin nhắn khiến tim cô co thắt, nhưng tay vẫn lạnh lùng tắt chuông. Nước mắt đã cạn, chỉ còn lại một khoảng trống nặng nề.
Cô nhớ đến câu nói của Linh: “Mật ngọt cũng có gai.” Có lẽ đây chính là lúc gai nhọn ấy đâm vào. Nhưng tại sao, dù đau, cô vẫn không thể dứt khoát chặn số Nam?
Buổi sáng sau bão đêm
Sáng hôm sau, Vy đến lớp với đôi mắt thâm quầng. Linh vừa nhìn đã thở dài:
– “Nó làm gì mày nữa hả?”
Vy lắc đầu:
– “Không… tao tự làm khổ thôi.”
– “Vy, nghe tao. Nếu không muốn hối hận, dừng ngay đi.”
Vy im lặng. Trong lòng, cô biết Linh đúng. Nhưng ngừng lại dễ vậy sao, khi từng cử chỉ, từng ánh mắt của Nam đã ăn sâu như dấu khắc?
Khi tan học, Vy ra cổng trường thì bắt gặp Nam đứng chờ. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay cầm một bó hoa loa kèn trắng. Học sinh, sinh viên đi qua đều liếc nhìn, xì xào.
– “Vy.” – Nam tiến tới, ánh mắt khẩn thiết. – “Anh xin lỗi.”
Vy đứng sững, lúng túng. Linh kéo tay cô:
– “Đi chỗ khác, Vy.”
Nhưng Nam nhanh hơn, đưa hoa cho Vy:
– “Anh biết em giận. Nhưng anh không làm gì sai. Người em thấy tối qua chỉ là bạn. Còn anh… anh chỉ có em.”
Giọng anh trầm thấp, ánh mắt như có ma lực. Vy run run nhận bó hoa. Linh tức tối bỏ đi, không quên trừng mắt cảnh báo.
Nam thở phào, đưa tay chạm nhẹ vào tóc Vy:
– “Anh sợ mất em.”
Sự mềm lòng nguy hiểm
Chiều hôm ấy, Nam đưa Vy đi dạo quanh bờ hồ. Gió lồng lộng, sóng lăn tăn. Anh kể chuyện hồi nhỏ từng bỏ học đi chụp ảnh, bị bố mắng, bị mẹ khóc. Anh nói về những giấc mơ, về ước muốn một ngày mở triển lãm riêng.
Vy lắng nghe, trái tim dần mềm ra. Người đàn ông trước mặt – liệu có thật sự là một kẻ dối trá? Hay chỉ là một con người lạc lối, cần một bến đỗ bình yên?
Khi hoàng hôn buông xuống, Nam nghiêng người, khẽ đặt môi lên trán Vy.
– “Đừng xa anh nữa. Anh không chịu được.”
Khoảnh khắc ấy, Vy nhắm mắt. Cô biết mình đã lại sa vào vòng xoáy – nhưng lý trí chẳng còn đủ sức giữ.
Lời thì thầm trong quán vắng
Một tuần sau, Nam đưa Vy đến một quán nhỏ yên tĩnh. Anh đặt điện thoại úp xuống bàn, mắt chỉ nhìn cô.
– “Vy này.”
– “Dạ?”
– “Em có tin anh không?”
Vy im lặng. Sau tất cả, cô không dám trả lời chắc chắn. Nam mỉm cười, nắm lấy tay cô:
– “Anh biết em còn nghi ngờ. Nhưng tình cảm của anh là thật. Em là người đặc biệt duy nhất.”
Ánh mắt anh khi nói câu đó khiến Vy nghẹn lại. Cô muốn hỏi về Miên, về cô gái khác, nhưng rồi lại không đủ can đảm. Sợ câu trả lời sẽ phá vỡ sự ngọt ngào đang có.
Nam ngả lưng ra ghế, thở dài:
– “Anh không hoàn hảo. Anh từng sai. Nhưng từ khi gặp em, anh chỉ muốn thay đổi.”
Vy nhìn anh thật lâu. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy một Nam yếu đuối, mệt mỏi, khác xa dáng vẻ tự tin thường ngày. Và chính điều đó khiến cô tin thêm một chút.
Linh phát hiện
Một buổi tối, Linh đến tìm Vy, tay cầm điện thoại.
– “Mày phải xem cái này.”
Trên màn hình là hình ảnh Nam cùng cô gái tên Miên bước ra từ một nhà hàng sang trọng. Miên khoác tay Nam, cả hai cười rất tự nhiên.
– “Người bạn? Đồng nghiệp? Đây à?” – Linh nghiến răng. – “Vy, mày định bị dắt mũi đến bao giờ?”
Vy chết lặng. Tim cô thắt lại như có ai bóp. Cô muốn không tin, nhưng hình ảnh kia rõ ràng đến tàn nhẫn.
– “Có khi anh ấy… chỉ đi ăn thôi…” Vy lắp bắp.
– “Vy!” Linh gần như hét. – “Mày đang biến mình thành trò đùa của anh ta!”
Vy bật khóc. Nước mắt tuôn như xối. Linh ôm cô, vỗ lưng:
– “Tỉnh đi, Vy. Đừng tự hủy hoại mình nữa.”
Đối diện
Hôm sau, Nam hẹn Vy ở studio. Khi cô bước vào, anh đang chỉnh máy ảnh. Thấy cô, anh mỉm cười:
– “Em đến rồi.”
Vy đặt thẳng điện thoại lên bàn, màn hình hiện hình ảnh Nam và Miên.
– “Anh giải thích đi.”
Nụ cười trên môi Nam thoáng tắt. Anh nhìn màn hình, rồi ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh đến đáng sợ.
– “Chỉ là bữa tối công việc.”
– “Công việc? Sao phải để cô ấy khoác tay?” – Giọng Vy run rẩy.
Nam tiến đến gần, đặt tay lên vai cô:
– “Vy, em đang làm quá. Em không hiểu giới nghệ thuật đâu. Quan hệ là vậy.”
Vy đẩy tay anh ra, nước mắt tràn mi.
– “Anh lúc nào cũng có lý do. Nhưng anh có từng nghĩ cho cảm giác của em không?”
Nam im lặng. Một lúc sau, anh thở dài, giọng nhỏ đi:
– “Anh xin lỗi. Anh không muốn em đau. Nhưng anh cần em tin.”
Vy nhìn anh, lòng giằng xé. Một bên là bằng chứng phản bội, một bên là ánh mắt khiến tim cô yếu mềm.
Nụ hôn nguy hiểm
Nam bất ngờ kéo cô vào lòng, siết chặt.
– “Đừng rời xa anh. Nếu mất em, anh sẽ mất tất cả.”
Lời thì thầm ấy như ma túy, khiến Vy run rẩy. Và rồi, anh cúi xuống, môi chạm môi cô.
Nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu. Vy chống cự vài giây rồi buông xuôi, để mặc cảm xúc cuốn đi.
Khi buông ra, Nam thì thầm:
– “Anh yêu em, Vy. Tin anh thêm một lần nữa, được không?”
Vy nghẹn ngào, không nói được lời nào. Cô biết mình đã lại ngã vào vòng tay anh – vòng tay vừa ấm áp, vừa đầy dối trá.
Kết chương 5
Đêm đó, Vy trở về với trái tim hỗn loạn. Trái tim cô giống như con thuyền trôi giữa dòng xoáy: muốn thoát ra nhưng lại bị cuốn chặt hơn.
Cô mở cuốn sổ Nam tặng, viết thêm một dòng:
“Tin – là sợi dây trói ngọt ngào nhất.”
Ngoài kia, thành phố lung linh ánh đèn. Còn trong lòng một cô gái ngoan, cơn bão tình yêu và phản bội đang xoáy mạnh hơn bao giờ hết.