bẫy tình của tra nam

Chương 8: Vết thương ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Hạ Vy thức dậy với đôi mắt sưng đỏ. Đêm qua cô không ngủ được, cứ trằn trọc nhớ lại nụ hôn của Nam trong studio. Nụ hôn ấy vừa làm cô hạnh phúc, vừa khiến cô đau đớn. Hạnh phúc vì cảm thấy được yêu thương, nhưng đau vì không chắc tình yêu đó có thật hay chỉ là một chiêu trò của kẻ dối trá.

Trên bàn, cuốn sổ Nam tặng mở ra, trang giấy trắng loang lổ những dòng chữ nguệch ngoạc của cô đêm qua:

“Tin anh. Tin nữa. Tin lần cuối. Nhưng lần cuối là bao nhiêu lần?”

Cô đặt bút xuống, khép sổ lại, ôm mặt thở dài. Trong gương, cô gái hiền lành ngày nào giờ đây đã khác. Đôi mắt không còn trong veo, thay vào đó là những vết quầng thâm và ánh nhìn phức tạp.

Cuộc gọi bất ngờ

Điện thoại reo. Tên Nam hiện lên. Vy do dự, cuối cùng vẫn nhấc máy.

– “Alo.”

– “Vy, em ổn không?”

– “…Ổn.”

– “Anh muốn gặp em. Hôm nay anh có điều bất ngờ.”

Vy định từ chối, nhưng giọng Nam dịu lại:

– “Xin em. Nếu còn chút tin tưởng, hãy đến.”

Trái tim lại mềm đi. Cô đồng ý.

Món quà trong căn hộ sang trọng

Nam đón Vy bằng chiếc xe quen thuộc, đưa cô đến một căn hộ cao cấp trong khu trung tâm. Tầng cao, cửa kính nhìn ra toàn cảnh thành phố. Bên trong, mọi thứ hiện đại, gọn gàng đến mức lạnh lẽo.

– “Đây là chỗ anh hay ở mỗi khi bận.” – Nam mỉm cười. – “Hôm nay anh chỉ muốn có em ở đây.”

Anh mở một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc vòng tay bạc đơn giản, khắc chữ V.

– “Cho em.”

Vy sững người. Cô run run đeo vòng. Nam tiến đến, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô:

– “Em thuộc về anh.”

Khoảnh khắc ấy, Vy vừa xúc động vừa ngột ngạt. “Thuộc về” – hai chữ nghe vừa ấm, vừa giam cầm.

Bữa tối riêng tư

Nam tự tay vào bếp. Anh nấu pasta, rót rượu vang, bật nhạc jazz nhẹ. Không khí lãng mạn khiến Vy dần quên đi những nghi ngờ. Cô ngồi nhìn anh, lần đầu cảm thấy người đàn ông này cũng biết bình dị như bất kỳ ai.

Trong bữa ăn, Nam liên tục gắp đồ cho cô, rót thêm rượu, ánh mắt dịu dàng.

– “Vy, anh thật sự muốn thay đổi. Từ khi có em, anh không còn thấy những cuộc vui kia hấp dẫn nữa.”

– “Nhưng còn Miên? Còn những người khác?” – Vy hỏi khẽ.

Nam im lặng một thoáng, rồi đặt ly xuống:

– “Họ không quan trọng. Chỉ có em.”

Vy nhìn sâu vào mắt anh, thấy một chút thành khẩn. Và cô lại tin thêm một lần nữa.

Cái bóng trong hành lang

Sau bữa tối, Nam tiễn Vy xuống tầng hầm để xe. Khi họ đi ngang qua hành lang, một bóng dáng bất ngờ xuất hiện: Miên.

Cô ta đứng đó, váy đỏ rực, đôi môi cong lên mỉm cười.

– “Ồ, cuối cùng cũng gặp. Đây chắc là ‘người đặc biệt’ mới của anh?”

Vy chết lặng. Nam siết chặt tay cô.

– “Miên, đừng gây chuyện.”

– “Gây chuyện? Em chỉ tò mò thôi.” – Miên nhìn Vy từ đầu đến chân. – “Anh đã từng nói với tôi y hệt thế, Nam à. Rằng tôi là duy nhất.”

Tim Vy nhói lên. Cô rút tay khỏi Nam, nước mắt chực trào. Nam quay sang, giọng gấp gáp:

– “Vy, đừng nghe cô ta. Anh…”

Nhưng Miên đã bỏ đi, để lại tiếng cười khẩy.

Vy lặng lẽ quay đi, không nói một lời.

Trận cãi vã đầu tiên

Trong xe, không khí căng thẳng. Vy cuối cùng lên tiếng:

– “Anh nói em là duy nhất. Nhưng rõ ràng trước đây anh cũng nói vậy với cô ấy.”

– “Đó là quá khứ. Anh sai. Nhưng em khác.”

– “Khác chỗ nào?” – Vy bật khóc. – “Có bao nhiêu người đã nghe câu ‘em là duy nhất’ từ anh rồi?”

Nam siết vô lăng, giọng trầm xuống:

– “Anh không phủ nhận mình từng sai. Nhưng anh thật sự muốn làm lại với em. Vy, em là người khiến anh nghĩ đến gia đình, đến một bến đỗ.”

Câu nói ấy khiến Vy ngỡ ngàng. Gia đình? Bến đỗ? Nam – người luôn sống trong những cuộc vui, thật sự có thể nghĩ đến điều đó sao?

Cô lặng thinh. Trong lòng, giận dữ và thương cảm giằng xé.

Lời xin lỗi muộn màng

Đêm hôm đó, Nam đứng trước cổng trọ của Vy, tay cầm một chiếc ô vì trời mưa. Anh gọi điện liên tục:

– “Vy, ra gặp anh. Một phút thôi.”

Vy ngồi trong phòng, nhìn xuống qua cửa sổ. Dưới ánh đèn vàng, anh đứng đó, ướt mưa, dáng cao gầy nhưng kiên nhẫn.

Trái tim cô mềm ra. Cuối cùng, cô bước xuống.

Nam nhìn cô, đôi mắt mệt mỏi:

– “Anh xin lỗi. Anh không giỏi yêu. Nhưng anh thật lòng.”

Vy rơi nước mắt. Cô không biết lời ấy thật đến đâu, nhưng cô biết mình lại không đủ sức quay lưng.

Cái ô chung

Nam mở ô che cho cả hai. Con đường vắng, mưa rơi tí tách. Họ bước đi chậm rãi, sát bên nhau. Nam thì thầm:

– “Chỉ cần em ở bên, anh sẽ học cách yêu đúng.”

Vy dựa đầu vào vai anh. Nước mưa hòa cùng nước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã tha thứ – ít nhất là thêm một lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×