bé con của hắn

Chương 1: Con Gái Của Đối Thủ Ư?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Các anh muốn làm gì?"

"Bé cưng xinh đẹp, bọn chú muốn rủ em đi uống nước một lát có được không?"

Giữa con đường vắng, cô gái mặc đồng phục học sinh bị một lũ du côn chặn đường. Tình huống xảy ra thế này, đồ ngu cũng biết lũ kia muốn giở trò đồi bại cầm thú với một cô gái còn trên ghế nhà trường.

"Cút đi chỗ khác, nếu dám lại gần tôi lập tức hét lên đấy!"

"Ôi chao sợ quá!" Tên cầm đầu khoái trá nhìn khuôn mặt cô gái dần tái mét đi, gã đê tiện ra lệnh cho đàn em phía sau:

"Lôi nó đi cho tao, ông chủ dặn rồi, chơi nát cũng được miễn là giữ lại mạng cho nó."

"Đừng...g, hức, buông tôi ra! Tôi không quen các người, làm ơn đừng hại tôi... Ba ơi cứu con..."

"Đừng giằng co nữa em yêu, vui vẻ với tụi anh đi!" Bốn tên đàn ông cao to ghìm lấy tứ chi cô bé, cô hoảng sợ đến mức vùng vẫy tay chân, nước mắt vì hoảng sợ mà vương vãi khắp gò má, tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi sự kìm hãm dơ bẩn của lũ người này.

Ở bên kia góc đường có một chiếc Porsche chậm rãi đi tới, tài xế anh tuấn bên trong thu hết toàn bộ diễn biến bất bình vào mắt. Nhìn thấy lũ lưu manh chà đạp cô gái, anh nghiến răng, vội quay lại cung kính hỏi người ngồi đằng sau:

"Chủ tịch, ở phía trước... có ra tay cứu người không ạ?"

Người được gọi là chủ tịch kia dáng vẻ có chút thần bí, hắn hướng ánh mắt nhìn ra ngoài, rõ ràng có thể thấy hết mọi thứ nhưng hắn ta một chút cũng không muốn động. Nửa gương mặt uy nghiêm chìm trong bóng tối.

Thái độ hắn dửng dưng, nhấn mạnh từng chữ:

"Mười lăm phút nữa bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị."

Hắn nói như vậy nghĩa là không muốn nhúng tay vào. Loại bản tính lạnh nhạt tàn nhẫn này không phải ngày đầu anh trông thấy ở hắn, nhưng anh sốt ruột thay cô gái, bọn chúng đã bắt đầu vói tay vào quần nhỏ của cô, nếu không cứu e là...

"Cô bé đó hình như là con gái nhỏ của tập đoàn Đằng Nguyên thưa chủ tịch!"

"Đằng Nguyên?"

Lúc này hắn mới nhướng mày, một biểu cảm biến hóa nho nhỏ đủ để thấy hắn quan tâm đến hai chữ "Đằng Nguyên" như thế nào.

"Dạ đúng, đó là con gái nhỏ của chủ tịch Đằng Nguyên, năm nay đang thi tốt nghiệp cấp ba. Tuần trước ở hội thảo doanh nhân tôi thấy cô ấy đi cùng ngài Đằng."

Đằng Nguyên với Trung Đỉnh vốn là hai tập đoàn đối đầu truyền kiếp trên thương trường, đối chọi gay gắt đến anh chết tôi sống. Nếu có cơ hội đạp đối thủ dưới chân thì dù là hắn hay Đằng Trịnh cũng sẽ không từ bỏ cơ hội.

"Con gái của đối thủ ư? Ồ, thú vị rồi đây."

Triệu Dịch Đông cong môi lộ ra nụ cười rất nhạt, trong con ngươi có chút suy tính.

"Cứu, cậu ra đó mang người lên đây cho tôi."

"Vâng thưa chủ tịch!"

Hắn vừa hạ lệnh, trợ lý Nguyên Diệu lập tức đạp ga chạy thẳng đến chỗ đám côn đồ đang giằng co, tiếng bánh xe ma sát dữ tợn trên mặt đường khiến đám đầu trâu mặt ngựa kia hốt hoảng quay đầu.

"Mẹ nó, là thằng nào lái xe mất dạy?"

"Có tin bố mày xiên mày luôn không?"

Những lời lẽ thô tục văng ra như mưa, đối với đám người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, Nguyên Chiến không nhất thiết phải nói nhiều. Anh tung người xuống xe, đôi chân dài hữu lực đạp thẳng vào lồng ngực một tên, cú đạp đó ít nhất phải khiến gã gãy mất hai cái xương sườn.

"Mày... mày dám đánh đàn em của tao, tụi bây xông lên."

Năm thằng, Nguyên Diệu thầm đếm, bấy nhiêu đây có là gì so với lò luyện vệ sĩ mà anh từng được đào tạo? Trước ánh mắt há hốc của Đằng Duy Yến, anh tiến lên túm lấy tên đang sờ đùi cô, dùng chiêu cầm nã thủ bẻ quật tay gã, đầu gối thúc lên, chỉ thấy miệng gã hộc ra một búng máu tươi, gã rên rỉ một tiếng khụy xuống.

Anh kéo tay Đằng Duy Yến, vội nhét vào trong ghế sau Porches. Bên ngoài chưa đến ba phút đã xử lý xong đám lâu la.

Trong xe...

Đằng Duy Yến bị màn quấy rối biến thái vừa rồi dọa cho tinh thần không được ổn định, nước mắt nước mũi ướt đẫm khuôn mặt, vừa xinh đẹp lại vừa thê thảm. Cô vừa nhìn thấy người liền hoảng sợ, nhưng trong lúc niềm tin trên bờ vực tan vỡ, cô thế nhưng lại nhầm Triệu Dịch Đông là ba của mình, há miệng nức nở khóc òa thành tiếng:

"Ba ba!"

"..."

Triệu Dịch Đông ban đầu là bất ngờ, sau đó liền nhận ra con gái đối thủ không những gọi mình bằng ba ba, mà lại còn ôm lấy, chùi nước mắt nước mũi lên người mình. Mặt hắn tức thì tối đen.

"Ba...aa, hức, người sao lại không đưa con đi học, con đã nói rồi mà người không tin, con đang bị bọn họ theo dõi. Hức, chắc chắn là cái người đối thủ kia của ba cho người hại con..."

"???"

Triệu Dịch Đông lâm vào trầm tư mà quên mất phải đẩy cô ra. Đối thủ của ba ngươi không phải ta thì là ai? Tôi hại cô lúc nào. Nhà họ Đằng không phải biến thái tới mức giáo dục con cái từ khi còn nhỏ để chúng ôm thù địch với hắn đấy chứ? "Hức... ba, con sợ lắm... ba ơi..."

Cô càng khóc càng tha thiết, vùi mặt vào lồng ngực hắn tỉ tê, cho đến khi Nguyên Diệu xử lý xong đám người rồi bước lên xe. Anh nhìn thấy cảnh nghìn năm có một này, cô bé đang ngồi gọn trong lòng chủ tịch, tức thì mắt miệng đều thành chữ O.

"Câm miệng!"

Triệu Dịch Đông quát khẽ. Anh cảm nhận được cô bé trong lòng mãnh liệt run lên một cái vì sợ. Quả nhiên, tiếng khóc của Đằng Duy Yến nhỏ dần, nghe uất ức như một con mèo nhỏ.

"Chủ tịch... Ngài Triệu, cuộc họp chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu, chúng ta xử lý cô gái này thế nào đây ạ?"

Nguyên Diệu nhớ đến lời dặn khi ở trước mặt người ngoài phải gọi hắn bằng họ, không được gọi chức danh.

Triệu Dịch Đông nhìn mái tóc mềm mại của người trong lòng, không hiểu vì sao sinh ra thương tiếc, đứa nhỏ này nếu so về tuổi thì đúng là thuộc hàng cháu chắt, tiểu bối trong nhà hắn. Nếu cháu hắn mà chịu uất ức thế này hắn nhất định sẽ rất xót... Thù của người lớn không tính trên đầu trẻ nhỏ, hắn nói với Nguyên Diệu:

"Đến công ty, cho đứa nhỏ ở trong phòng làm việc của tôi."

Nguyên Diệu vâng lời, lái xe đến tổng bộ tập đoàn Trung Đỉnh nằm ở đường vành đai 3 của thủ đô.

Suốt dọc đường đi, Đằng Duy Yến mỏi mệt tựa vào lòng hắn ngủ say. Không hiểu sao người này cho cô cảm giác an toàn và che chở giống hệt cha cô vậy.

Đằng Duy Yến tìm tư thế thích hợp, nằm ngủ đến ngoan ngoãn. Mà Triệu Dịch Đông không biết mắc bệnh gì lại ưu ái cho cô nằm trên người mình, không có đẩy ra.

"Chủ tịch, tới nơi rồi, ngài bế cô ấy xuống hay để tôi ạ?"

Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh nhạt: "Cậu bế đi. Để tôi làm thì còn ra thể thống gì?"

"Dạ được."

Nguyên Diệu quên mất người như hắn tiếp xúc gần phụ nữ đã khó, làm gì có chuyện chấp nhận bế ai đó giữa thanh thiên bạch nhật.

Hai người dùng thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất của cao ốc.

***

Lúc Đằng Duy Yến mở mắt tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi đây vừa sang trọng lại toát ra hơi thở quyền lực, không hề kém cạnh văn phòng làm việc của cha cô.

Hàng loạt hình ảnh tua chậm trước mắt nhắc nhở cô về trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi, suýt chút nữa cô đã bị cưỡng bức, may mà có hai người đàn ông xuất hiện cứu giúp.

"Văn phòng này chắc là của chú ấy." Đằng Duy Yến nén lại bất an, tò mò đi lại hai vòng, đem hết thảy bài trí thu vào trong mắt, cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh của người đàn ông trên bàn làm việc, tức thì, cô hơi giật mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×