Tại hành lang gần đó có một người phụ nữ vẫn luôn đứng yên, đột nhiên lần này cô ấy cũng lao đến ngăn cản hắn: "Chủ tịch, anh hãy bình tĩnh lại."
Triệu Dịch Đông buông lỏng tay, tên kia như được ân xá mà thất tha thất thểu chạy thục mạng.
Triệu Dịch Đông ngờ vực nhìn bàn tay của mình chậm thêm vài giây, hôm nay hình như hắn đã uống hơi nhiều rồi. Tại sảnh B là nơi diễn ra luật ngầm, dù ở bên ngoài hắn có tai to mặt lớn đến đâu cũng không được phép can thiệp vào những gì diễn ra ở đây. Nhưng hắn đã là người đầu tiên phá vỡ quy tắc. Vì cô gái này ư? Triệu Dịch Đông để cho người phụ nữ kia nắm tay mình, hơi thở hắn dần ổn định trở lại. Lúc quay sang đối diện với Đằng Duy Yến, đôi mắt nheo lại, hắn trầm giọng hỏi: "Cô làm gì ở chỗ này?"
Đằng Duy Yến ôm khư khư mảnh áo lỏng lẻo trước ngực mình, cắn chặt môi, rõ ràng cô không làm gì sai nhưng ánh mắt của hắn chất vấn cứ như cô đã phạm tội tày đình. Lại một lần nữa... lại một lần nữa cô suýt bị xâm hại ở trước mặt hắn.
Cô không thể đáp rằng mình đến sảnh B vì muốn tìm hắn, bởi vì giữa bọn họ đến quan hệ người dưng còn thua xa.
Vừa nãy còn có suy nghĩ ăn mặc hở hang để trêu chọc hắn, muốn thấy vẻ mặt thất thố của hắn khi nhìn cô say đắm, không ngờ bây giờ chính cái suy nghĩ nông cạn ấy đã khiến cô hối hận và xấu hổ vô cùng.
"Tôi..."
Triệu Dịch Đông lắc lắc đầu, hắn hơi choáng, nhưng động tác vẫn rất vững vàng, hắn tiến lên một bước đẩy ngón tay vào bả vai cô, làn môi cong lên hàm ý cười cợt: "Ăn mặc hở hang thế này là vì sợ mình chưa đủ thu hút sao?"
"Đằng tiểu thư có vẻ rất thu hút đàn ông đấy, từ du côn cho đến tầng lớp tinh anh, ai cũng muốn đụng chạm cô."
Đằng Duy Yến buông thõng hai tay, mặt có chút ê ẩm, hắn nói vậy chẳng khác nào mắng cô lẳng lơ.
"Chủ tịch, anh say rồi..." Người phụ nữ nhận thấy hành động của Triệu Dịch Đông không đúng lắm, nếu hắn tiếp tục nói chỉ sợ cô bé kia chịu không nổi đả kích mà bật khóc, cô dịu dàng khuyên giải: "Em đưa anh về nhé?"
"Cô bé, em đừng trách chủ tịch, ngài ấy chỉ là lo lắng cho em thôi. Tôi thay mặt ngài ấy xin lỗi em."
"Chị... là gì mà lại thay mặt được hắn?" Cô nói rất khẽ.
Triệu Dịch Đông không biết có nghe lọt hay không, hắn nói thêm vài câu nữa rồi cởi áo vest trên người phủ xuống đầu cô.
Dứt khoát, lạnh lùng.
Thoáng một cái, Đằng Duy Yến đã bị bao trọn trong làn hơi ấm chỉ thuộc về hắn. Bên trên áo vest đắt tiền còn vương mùi rượu và hormone của đàn ông trưởng thành khiến tim cô nảy mạnh.
"Tôi ghét người ăn mặc giống như cô." Trong ánh mắt hắn thật sự là nỗi chán ghét.
Hắn đánh cô một cái lại cho một viên kẹo, cứ như vậy, trái tim thiếu nữ như bị nhéo mạnh, vừa ê ẩm vừa chua xót, cũng không nói rõ cảm xúc đối với hắn là gì nữa.
Người phụ nữ dìu Triệu Dịch Đông rời đi, Đằng Duy Yến vân vê chiếc áo vest phủ trên vai mình, nhìn theo bóng lưng một nam một nữ ấy mà trong lòng trào lên cảm giác hận thù xa lạ... Có phải đêm nay, hai người ấy cũng giống như bao người đến sảnh B, có một đêm xuân tuyệt vời cùng nhau hay không?
Ngày hôm đó Triệu Dịch Đông chỉ cười một cái đã làm cô ôm ấp mơ tưởng. Cô nghĩ nụ cười đó quý giá, hiếm hoi, không dễ dành cho ai khác, nhưng không ngờ cũng có ngày hắn an tâm giao phó bản thân trong tình trạng say rượu vào tay một người phụ nữ khác.
Là cô quá xem trọng mình rồi.
"Duy Yến!" Đang mải suy nghĩ, Đằng Duy Yến nghe có người gọi mình.
Lê Nam bấy giờ mới cầm hai ly rượu thở hồng hộc chạy tới, nhìn nước mắt đã khô trên mặt cô, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao thế, bên kia pha chế đông quá, tới phải đợi hồi lâu mới có. Cái áo vest này của cậu là..."
Đằng Duy Yến buồn bã bước đi như một u hồn: "Đi thôi, tôi muốn về."
"Được, để tôi đưa cậu về."
***
Từ hôm ở bữa tiệc trở về, Đằng Duy Yến trở nên ít nói hẳn đi, cô cứ nghĩ đến sự việc diễn ra tối hôm đó và những lời đánh giá độc địa của Triệu Dịch Đông dành cho mình, toàn thân chỗ nào cũng bứt rứt khó chịu.
Nhưng hôm đó hắn cũng đã cho cô mượn áo khoác để che đi thân thể... Bù qua xớt lại, xem như hắn độc miệng nhưng vẫn không xấu xa cho lắm.
"Duy Yến, em ngẩn người ra đó làm gì? Cầm gì trên tay đấy?"
Đằng Duy Yến có tật giật mình, lập tức giấu chiếc áo vest đã gấp gọn ra phía sau lưng. Cô gượng cười với Đằng Nghị: "Có gì đâu anh, hôm nay cứ để em bắt taxi đi học nhóm, anh không cần đưa đón đâu."
"Có an toàn không? Sự việc ngày hôm đó tốt nhất không nên xảy ra lần hai, để anh đưa em đi."
"Không cần mà, lát nữa em còn có hẹn với Tư Tinh, anh đi chung thì sao tụi em có thể tự nhiên được?"
Đằng Nghị nghĩ thấy cũng đúng, hai thiếu nữ có hẹn với nhau, bỗng nhiên anh chen vào cũng rất khó coi. Dù sao anh cũng đã lén lút cài đặt định vị trong máy của Duy Yến, dù cô có đi đâu anh và ba đều có thể kiểm soát được, cho nên yên tâm hơn phần nào.
"Thôi được rồi, đi sớm về sớm nhé, có gì cứ gọi điện thoại cho anh."
Đằng Duy Yến thở phào, đem áo vest của Triệu Dịch Đông gấp gọn bỏ vào balo rồi đeo lên vai.
Thật ra cô nói dối Đằng Nghị, cô không có hẹn với bạn mà là muốn đến một nơi.
Áo vest của Triệu Dịch Đông có vẻ rất đắt tiền nên cô không dám vứt tùy tiện, cũng không thể để lung tung trong nhà kẻo ba mẹ thấy.
Một người con gái 18 tuổi giữ áo của đàn ông, lại là đàn ông đáng tuổi chú mình, người đó còn là đối thủ của bố... Không phải quá mờ ám hay sao? Sự việc tối hôm đó người nhà cô chưa ai biết, giải thích thì dài dòng, cô lại không muốn anh hai biết chuyện rồi cứ tụng niệm bên tai mấy câu "tránh xa Triệu Dịch Đông" gì gì đó... Tóm lại, Đằng Duy Yến quyết định tới tập đoàn Trung Đỉnh tìm hắn để trả đồ.
Trả cho hắn xong, cô không muốn dính dáng chút gì tới con người ấy nữa.
Đằng Duy Yến ra ngoài bắt một chiếc taxi, đọc địa chỉ tập đoàn Trung Đỉnh cho tài xế. Đang giấc nghỉ trưa nên tòa cao ốc tấp nập người ra vào.
Đến nơi, cô đưa túi đồ cho thư kí, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Tôi có món đồ muốn trả lại cho chủ tịch Triệu, phiền chị chuyển lời Đằng Duy Yến trả đồ cho ngài ấy giúp ạ."
"Chủ tịch Triệu đang họp, tôi có thể sắp xếp phòng chờ cho cô, không biết cô có muốn chờ gặp ngài ấy hay không?" Thư ký nhìn đồng hồ: "Giờ này chắc ngài ấy họp sắp xong rồi!"
Đằng Duy Yến vốn định từ chối, cô mà gặp Triệu Dịch Đông thì biểu cảm không còn gì khác ngoài xấu hổ và khó xử, vậy thì gặp làm gì? Triệu Dịch Đông chắc cũng không mong gặp lại cô đâu.
Nhưng ngày hôm đó hắn nặng lời với cô quá mức, nếu không gặp để nói rõ thì tâm bệnh trong lòng càng nặng hơn.
Cô gái cắn môi đắn đo, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Vậy tôi đợi ạ."