bên dưới ánh đèn văn phòng

Chương 2: Cuộc họp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai ở công ty bắt đầu bằng một cuộc họp quan trọng. Ji-won ngồi trong phòng họp, trái tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một cuộc họp chính thức cùng trưởng phòng Kang Min-ho và các đồng nghiệp trong nhóm.

Phòng họp sáng sủa, tường kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố Seoul náo nhiệt. Một chiếc bàn dài phủ khăn trắng, trên đó đặt gọn gàng laptop, tài liệu và những tách cà phê nghi ngút khói. Các nhân viên ngồi thành hàng, ai nấy đều tập trung, gõ ghi chú hoặc thì thầm trao đổi.

Cửa mở. Kang Min-ho bước vào với dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc. Áo sơ mi trắng tinh tươm, cà vạt đen thắt chặt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Chỉ cần anh xuất hiện, cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Ji-won cúi đầu, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, tim đập nhanh hơn khi nhớ lại vụ làm đổ cà phê hôm qua.

– Bắt đầu thôi. – Giọng nói trầm khàn của Min-ho vang lên, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh.

Trên màn hình chiếu hiện ra kế hoạch quảng bá sản phẩm mới. Eun-kyung, trưởng nhóm, nhanh nhẹn trình bày các slide. Cô nói rõ ràng, lưu loát, nụ cười khéo léo khiến cả nhóm gật gù.

Nhưng đến đoạn cuối, Eun-kyung đột nhiên quay sang Ji-won:

– Đây là nhân viên mới Han Ji-won. Tôi nghĩ cô ấy có thể bổ sung ý tưởng mới mẻ. Ji-won, cô chia sẻ đi.

Cả căn phòng đồng loạt nhìn về phía cô. Ji-won bỗng thấy máu dồn hết lên mặt. Cô đâu ngờ sẽ phải phát biểu ngay trong cuộc họp quan trọng thế này.

– À… dạ… em nghĩ… – Ji-won lắp bắp, tay run lên khi lật tập tài liệu. Trong đầu cô xoáy lên hàng loạt ý tưởng, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Min-ho, mọi thứ trống rỗng. – Em nghĩ… có thể… tập trung vào chiến lược mạng xã hội… và…

– Cụ thể? – Min-ho cắt ngang, giọng sắc lạnh. – “Tập trung vào mạng xã hội” thì ai mà chẳng biết. Tôi muốn nghe giải pháp thực tế.

Ji-won nuốt khan, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

– Dạ… em đề xuất xây dựng một chiến dịch viral qua các clip ngắn… nhắm vào giới trẻ, với hình ảnh thân thiện, gần gũi…

Min-ho khoanh tay, ánh mắt như soi thấu mọi suy nghĩ của cô:

– Cô có số liệu để chứng minh hiệu quả không? Có kế hoạch chi tiết về chi phí, đối tượng, mục tiêu không?

Cả phòng im lặng. Ji-won cắn môi, tim đập mạnh. Rõ ràng cô chưa chuẩn bị kỹ lưỡng.

– Tôi… em sẽ nghiên cứu thêm và trình bày lại ạ. – Giọng cô nhỏ dần.

Một cái nhếch môi lạnh nhạt thoáng qua gương mặt Min-ho:

– Ở đây, không ai có thời gian cho những lời nói chung chung. Làm việc ở Korean Media, cô phải học cách đưa ra giải pháp, không phải chỉ là ý tưởng mơ hồ.

Lời nói ấy như một lưỡi dao cắm thẳng vào lòng Ji-won. Cô thấy mình bé nhỏ và vô dụng, như thể toàn bộ nỗ lực vừa rồi chỉ là một trò hề.

Một vài đồng nghiệp liếc nhìn nhau, có người khẽ bật cười mỉa mai. Eun-kyung thì ngồi yên, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

Ji-won cúi đầu, bàn tay siết chặt đến mức móng tay in hằn lên da. Cô cảm thấy vừa xấu hổ, vừa tức giận – tức giận với chính bản thân vì đã để sếp coi thường.

Cuộc họp kết thúc. Mọi người rời đi, chỉ còn Ji-won ngồi lại, ánh mắt vô thức dõi theo Min-ho. Anh đang thu dọn laptop, dáng vẻ lạnh nhạt như thể cuộc đối thoại kia chưa từng xảy ra.

“Anh ta coi mình là gì chứ? Một kẻ bất tài sao? Mình sẽ chứng minh cho anh ta thấy… mình không hề vô dụng.” – Ji-won siết chặt nắm tay, trong lòng dấy lên quyết tâm mãnh liệt.

Ngoài kia, ánh sáng mặt trời buổi trưa rọi qua tấm kính, soi rõ gương mặt đỏ ửng vì cảm xúc của Ji-won. Cô biết, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa cô và Kang Min-ho sẽ chẳng thể nào đơn giản…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×