bên dưới ánh đèn văn phòng

Chương 3: Nhiệm vụ bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng giày cao gót vang dội dọc hành lang dài khi Ji-won vội vàng ôm tập hồ sơ trở về chỗ ngồi. Cuộc họp sáng nay vẫn còn ám ảnh cô như một vết xước trong lòng – ánh mắt lạnh lùng, giọng nói sắc lạnh của Kang Min-ho vẫn vang vọng bên tai.

Cô chưa kịp thở phào thì giọng Eun-kyung vang lên phía sau, đầy mỉa mai:

– Tân binh, nghe nói cô bị trưởng phòng “hỏi xoáy” trong cuộc họp hả? Cũng dễ hiểu thôi, ở đây không ai đủng đỉnh được đâu.

Nụ cười chế nhạo thoáng hiện trên môi Eun-kyung. Ji-won mím môi, không đáp. Cô biết mình không có quyền tranh cãi, ít nhất là lúc này.

Chưa đầy một giờ sau, Min-ho bước ra khỏi phòng làm việc riêng, trong tay cầm một tập hồ sơ dày cộp. Mọi ánh mắt trong văn phòng đều hướng về anh – ánh mắt vừa nể sợ vừa dè chừng.

– Han Ji-won. – Giọng anh vang lên rõ ràng, dứt khoát.

Ji-won giật mình, đứng bật dậy:

– Dạ… có em.

Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn cô, tiếng “cạch” vang lên như một bản tuyên án.

– Đây là dự án truyền thông cho sản phẩm “NeoFit” – dòng thiết bị công nghệ sắp ra mắt. Cô sẽ phụ trách phần nghiên cứu thị trường và đề xuất chiến lược kênh phân phối online.

Ji-won mở to mắt, bất ngờ đến mức không thốt nên lời. Một tân binh mới vào chưa đầy một tuần… lại được giao dự án lớn? Đây rõ ràng không phải cơ hội bình thường.

– Nhưng… dự án này thường… – cô dè dặt hỏi.

– Đúng. – Min-ho ngắt lời, giọng đều đều. – Thường thì nhóm của Eun-kyung đảm nhận. Nhưng lần này tôi muốn xem khả năng của cô. Thời hạn: một tuần.

Cả văn phòng ồn ào hẳn lên. Một tuần cho một đề án nghiên cứu thị trường? Ngay cả những nhân viên kỳ cựu còn cảm thấy áp lực, huống hồ là một nhân viên mới chưa quen quy trình.

Eun-kyung liếc nhìn Ji-won, nụ cười đầy ý đồ hiện rõ:

– Trưởng phòng, anh tin tưởng tân binh thế này… quả thật là hiếm có. Nhưng nếu cô ấy không làm được, dự án sẽ bị ảnh hưởng.

Min-ho khẽ liếc qua Eun-kyung, ánh mắt sắc bén khiến cô ta lập tức im lặng. Rồi anh quay lại Ji-won, đôi mắt đen thẳm không gợn sóng:

– Tôi không cần lý do hay lời bào chữa. Tôi chỉ cần kết quả.

Nói xong, anh bỏ đi, để lại Ji-won đứng lặng giữa bao ánh nhìn tò mò, thương hại, thậm chí khinh khỉnh.

Cô cắn môi, nhìn tập hồ sơ dày trước mặt. Những trang giấy đầy số liệu, biểu đồ, kế hoạch cũ… như một ngọn núi khổng lồ chắn ngang con đường mới của cô.

Một đồng nghiệp ngồi gần khẽ thì thầm:

– Chắc là anh ta muốn đuổi cậu sớm thôi. Một tuần thì làm sao nổi.

Câu nói ấy như mũi dao xoáy sâu vào lòng Ji-won. Nhưng thay vì tuyệt vọng, một ngọn lửa âm ỉ bùng lên trong tim. Cô hít một hơi thật sâu.

“Được thôi. Nếu anh muốn thử thách tôi, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Tôi không phải kẻ vô dụng.”

Tối hôm đó, khi cả văn phòng đã tắt đèn, Ji-won vẫn ngồi lại một mình. Ánh sáng màn hình laptop hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng quyết tâm. Cô tra cứu tài liệu, lục tung các báo cáo cũ, gửi email nhờ bạn bè từ thời đại học cung cấp số liệu về xu hướng thị trường.

Thỉnh thoảng, cô dừng lại, ngước nhìn ra cửa kính nơi ánh đèn Seoul rực sáng như biển sao. Trong lòng vừa lo lắng, vừa phấn khích. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Ji-won thấy mình đang ở ngưỡng cửa của một trận chiến lớn.

Ở tầng trên cùng, trong văn phòng sáng đèn duy nhất, Min-ho đứng bên cửa sổ, tay cầm ly cà phê. Từ xa, anh thấy bóng dáng nhỏ bé của Ji-won ngồi cặm cụi dưới ánh đèn bàn.

Khóe môi anh khẽ nhếch – nụ cười khó phân biệt là khinh miệt hay hứng thú.

“Liệu cô có trụ nổi một tuần không, Han Ji-won?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×