bên dưới ánh đèn văn phòng

Chương 4: Những đêm trắng đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Seoul về đêm không bao giờ ngủ. Ánh sáng neon phủ kín các con phố, tiếng xe cộ vẫn rì rầm như nhịp tim thành phố không ngừng nghỉ. Nhưng bên trong văn phòng tầng 12 của tập đoàn H&K, một khung cảnh khác hẳn – tĩnh lặng đến mức tiếng gõ bàn phím của Ji-won vang vọng khắp căn phòng.

Cô đã ngồi trước màn hình laptop gần sáu tiếng đồng hồ, mắt căng ra trước hàng loạt bảng số liệu. Những cột số vô tri cứ nhảy múa trong đầu, hòa lẫn với áp lực về thời hạn chỉ còn… sáu ngày.

Trên bàn, cốc cà phê thứ ba đã nguội lạnh. Cổ tay cô đau nhói vì lặp đi lặp lại thao tác gõ, copy, so sánh. Mỗi khi mí mắt nặng trĩu, Ji-won lại bật dậy đi ra hành lang uống nước, rửa mặt bằng nước lạnh rồi quay lại.

“Không được dừng. Mình không thể để thất bại ngay từ lần đầu.”

Cô thì thầm với chính mình, như một lời động viên, cũng như một lời thề.

Đêm thứ hai, căn phòng nhỏ ở ký túc xá nhân viên sáng đèn tới tận ba giờ sáng. Ji-won cắn chặt môi, xếp chồng những bản thảo ghi chú chi chít chữ, cố gắng tìm ra quy luật trong hành vi người tiêu dùng.

Điện thoại rung lên – tin nhắn từ bạn thân thời đại học:

“Cậu có chắc là ổn không? Một tuần cho khối lượng này chẳng khác gì tự hành xác.”

Ji-won nhìn màn hình, ngón tay run rẩy muốn gõ ra lời than thở, nhưng rồi cô xóa hết. Thay vào đó, cô chỉ trả lời:

“Mình ổn. Nhất định phải làm được.”

Câu trả lời ngắn ngủi, nhưng trong lòng cô dậy lên nghìn nỗi mệt mỏi. Đêm ấy, lần đầu tiên cô bật khóc, nước mắt rơi lã chã xuống tập tài liệu. Nhưng sau vài phút, cô lại lau vội và tiếp tục.

Đêm thứ ba, văn phòng không còn ai ngoài Ji-won. Cô đang tập trung nhập liệu thì nghe tiếng cửa mở.

Tiếng bước chân quen thuộc.

Cô ngẩng lên – Min-ho.

Anh mặc sơ mi trắng, cà vạt đã tháo lỏng, tay cầm một tập hồ sơ. Ánh mắt anh thoáng qua gương mặt mệt mỏi của cô.

– Còn ở đây? – giọng anh đều đều, không thể hiện rõ cảm xúc.

Ji-won đứng bật dậy, lắp bắp:

– Dạ… em… em chỉ muốn hoàn thiện thêm phần dữ liệu.

Min-ho không đáp, chỉ đặt tập hồ sơ xuống bàn gần đó, rồi bước lại gần. Anh cúi xuống, nhìn vào màn hình cô đang làm. Biểu đồ, bảng phân tích, những dòng ghi chú vụng về nhưng chi tiết.

– Không tệ. – anh nói khẽ.

Lời khen ít ỏi ấy khiến tim Ji-won đập loạn, nhưng đồng thời cũng nặng nề hơn. Bởi cô biết, “không tệ” trong miệng Min-ho chưa bao giờ là đủ.

Anh quay lưng, đi về phía cửa. Trước khi ra ngoài, anh dừng lại một chút, giọng thấp thoáng vang lên:

– Đừng quá ép bản thân. Nếu kiệt sức, cô sẽ không kịp đến đích.

Cánh cửa khép lại. Văn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn Ji-won với nhịp tim dồn dập.

Cô ngồi xuống, khẽ chạm vào trang tài liệu trước mặt. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi – giữa áp lực và sự mệt mỏi, có gì đó trong ánh mắt Min-ho khiến cô vừa muốn chứng minh, vừa muốn được công nhận.

Những ngày tiếp theo, Ji-won sống như một chiếc máy. Sáng đến công ty, tối về ký túc xá, ăn uống qua loa, rồi cắm mặt vào màn hình máy tính. Quầng thâm dưới mắt ngày một rõ, đôi bàn tay chai cứng vì liên tục gõ phím và ghi chép.

Có lúc, cô như sắp ngã quỵ. Nhưng mỗi khi hình ảnh ánh mắt lạnh lùng của Min-ho hiện lên trong đầu, cô lại gồng mình đứng dậy.

Cô nhớ lại lời anh nói: “Tôi chỉ cần kết quả.”

Và thế là, Ji-won tiếp tục chuỗi những đêm trắng đầu tiên, như một chiến binh âm thầm chiến đấu trong bóng tối, để giành lấy sự thừa nhận từ một người đàn ông tưởng như chẳng bao giờ biết mềm lòng.

Ở tầng trên, Min-ho vẫn dõi theo cô từ xa. Trong hồ sơ trên bàn làm việc của anh, có một mục chú thích riêng:

“Han Ji-won – mức độ kiên trì: đáng ngạc nhiên.”

Anh khẽ nhấp một ngụm cà phê, mắt ánh lên tia sáng khó đoán.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×