bên em suốt cuộc đời

Chương 1:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, thành phố Nam Kinh chìm trong màn sương mỏng. Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua các tòa nhà chọc trời, phản chiếu lên mặt đường ướt sương, tạo nên một bức tranh vừa lạnh lẽo vừa đẹp đẽ. Trên con phố nhỏ ở quận trung tâm, cửa tiệm cà phê nhỏ mang tên “An Nhiên” vừa mở ra, hương cà phê rang thơm nồng lan tỏa ra ngoài, đánh thức những người dân buổi sáng còn mơ màng.

Văn Tiểu An, cô gái mảnh mai nhưng đầy sức sống, đang tất bật lau bàn và sắp xếp những chiếc ghế gỗ. Ánh mắt cô nhanh nhẹn, tay thoăn thoắt, vừa pha cà phê vừa cười với khách quen. Ở tuổi hai mươi ba, Tiểu An đã trải qua không ít khó khăn trong cuộc sống. Gia đình cô nghèo, cha mất sớm, mẹ làm công nhân cả ngày, còn cô phải vừa học vừa làm để trang trải tiền nhà và sinh hoạt. Tuy vậy, cô luôn giữ nụ cười trên môi, như một cách để tự nhủ rằng khó khăn không thể đánh bại mình.

Buổi sáng hôm đó, mọi thứ dường như diễn ra bình thường, cho đến khi một tiếng động đột ngột vang lên từ ngoài đường. Tiếng còi xe inh ỏi, rồi một chiếc ô tô sang trọng màu đen lao qua vỉa hè, trượt trên nền đường ướt và lao thẳng về phía quán cà phê. Không một chút do dự, Tiểu An hô lên:

“Coi chừng!!!”

Cô chạy vội ra cửa, nhưng đôi chân nhỏ bé chưa kịp né tránh. Trước mắt, chiếc xe lao tới như một cơn bão bất ngờ. Một tiếng thét vang lên, hòa lẫn với tiếng phanh gấp. Và trong khoảnh khắc đó, một bàn tay lạnh lùng, mạnh mẽ, đẩy Tiểu An ra khỏi vũng nguy hiểm. Cô ngã sấp xuống nền đường, tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp, nhưng may mắn không bị thương.

Người vừa cứu cô là một chàng trai cao lớn, mặc vest đen cắt may hoàn hảo, mái tóc đen bóng lả lướt theo gió. Gương mặt anh lạnh lùng, sắc bén như được điêu khắc, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự lo lắng tinh tế. Anh cúi xuống, giọng trầm ấm nhưng có chút nghiêm nghị:

“Cô ổn chứ? Không sao chứ?”

Tiểu An ngước nhìn anh, mắt còn ướt vì sợ hãi, nhưng vẫn nở nụ cười yếu ớt:

“Em… em không sao. Cảm… cảm ơn anh!”

Anh hơi nhíu mày, rồi quét ánh mắt quanh đường phố. Chiếc xe đã dừng lại cách đó không xa, tài xế mặt tái mét, run rẩy gọi điện thoại. Âu Dương Dịch – bởi cô nghe người qua đường thì thầm về cái tên đầy uy quyền đó – nhẹ nhàng kéo Tiểu An vào lề đường, cách xa dòng xe cộ đang chạy.

“Người lái xe có sao không?” Tiểu An hỏi, giọng run run, nhưng đôi mắt cô vẫn tò mò nhìn người đàn ông đứng trước mặt.

Dịch lắc đầu, giọng lạnh nhưng trầm:

“Không sao. Chỉ là may mắn mà thôi.”

Tiểu An cúi đầu, không biết tại sao tim mình đập nhanh đến mức lạ thường. Chỉ mới gặp, mà cô đã cảm nhận được một sức hút lạ lùng từ người đàn ông này – một sức hút vừa khiến cô sợ hãi vừa khiến cô tò mò.

“Anh… anh là ai?” Cô hỏi, giọng nhỏ, nhưng tràn đầy tò mò.

Âu Dương Dịch không trả lời ngay, chỉ nhìn cô chăm chú, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can. Rồi anh đưa tay ra, mạnh mẽ nhưng lịch sự:

“Âu Dương Dịch. Còn cô?”

Tiểu An ngần ngừ một giây, rồi trả lời:

“Văn Tiểu An. Em… em chỉ là một nhân viên quán cà phê bình thường thôi.”

Dịch hơi nhếch môi, một nụ cười thoáng qua hiếm hoi trên gương mặt điển trai hoàn hảo. Anh nhìn cô, dường như muốn khắc ghi hình ảnh này trong tâm trí.

“Bình thường, nhưng dường như hôm nay rất dũng cảm.” Anh nói, giọng trầm nhưng chứa một chút ngạc nhiên.

Tiểu An đỏ mặt, cúi xuống. Cô chưa từng gặp ai vừa lạnh lùng, vừa nghiêm nghị mà lại vừa khiến tim mình đập nhanh đến vậy. Những giây phút đầu gặp mặt, không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn tiếng tim đập rộn rã và mùi hương cà phê thoang thoảng lẫn trong không khí sớm mai.

Sau sự kiện hôm đó, Âu Dương Dịch không rời mắt khỏi quán cà phê. Anh trở thành một “khách hàng thường xuyên” nhưng theo một cách đặc biệt: không ai được phép biết anh thực sự là ai, trừ Tiểu An. Dần dần, anh bắt đầu để ý tới những chi tiết nhỏ: cách cô pha cà phê, nụ cười khi trò chuyện với khách, thậm chí là cách cô thở nhẹ khi mệt mỏi sau một ngày dài.

Tiểu An cũng không biết rằng, chính khoảnh khắc cứu cô khỏi tai nạn hôm đó đã khiến Dịch, người quyền lực và lạnh lùng, lần đầu tiên cảm thấy rung động trước một con người thật sự bình dị. Anh chưa từng để tâm đến ai như thế, chưa từng quan tâm tới cảm xúc của người khác, nhưng Tiểu An lại khiến anh muốn bảo vệ, muốn gần gũi, và… muốn hiểu.

Ngày tiếp theo, Tiểu An đang dọn dẹp quán, bỗng thấy một phong bì dán kín để trên bàn. Cô mở ra, bên trong là một tấm danh thiếp mạ vàng:

“Âu Dương Dịch – CEO tập đoàn Âu Dương, nếu cô cần giúp đỡ, hãy gọi tôi.”

Tim cô đập nhanh. Một nửa muốn cười, một nửa lại run rẩy. Cô tự nhủ: “Một CEO lớn như thế, sao lại quan tâm tới một cô gái nghèo như mình?” Nhưng một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim: sự an toàn, sự ấm áp… và cả một nỗi tò mò không thể chối từ.

Những ngày tiếp theo, Âu Dương Dịch xuất hiện đều đặn tại quán. Anh không gây áp lực, không khoe quyền lực, chỉ âm thầm quan sát và thỉnh thoảng giúp đỡ những việc nhỏ mà Tiểu An gặp khó khăn: thay một bóng đèn, dọn dẹp kho hàng, thậm chí là thanh toán hóa đơn khi quán thiếu hụt.

Tiểu An bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt: một người đàn ông không chỉ mạnh mẽ, quyền lực, mà còn tinh tế, chu đáo, và quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Từ ánh mắt, cử chỉ, đến nụ cười hiếm hoi – tất cả đều khiến trái tim cô rộn rã và một phần nào đó, muốn gần gũi.

Tuy nhiên, cô cũng biết rõ khoảng cách giữa họ quá lớn. Một CEO quyền lực, giàu có, còn cô chỉ là một cô gái nghèo, một nhân viên quán cà phê nhỏ bé. Cô tự nhủ phải giữ khoảng cách, nhưng càng tránh, trái tim cô càng không nghe lời.

Một buổi chiều, khi ánh nắng xiên qua cửa kính, chiếu lên mái tóc đen óng của Tiểu An, Dịch bất ngờ bước tới, giọng trầm nhưng ấm:

“Cô có muốn thử làm việc tại công ty tôi không? Không phải vì công việc, chỉ là… tôi muốn cô an toàn hơn.”

Tiểu An sửng sốt, tim đập nhanh. Cơ hội? Hay là một cạm bẫy? Nhưng sâu thẳm, một phần trong cô muốn nhận lời – muốn bước vào thế giới mà từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới.

Cô ngẩng lên, ánh mắt kiên định nhưng vẫn lấp lánh chút ngại ngùng:

“Vậy… em đồng ý thử xem sao.”

Âu Dương Dịch gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, nụ cười hiếm hoi hiện lên:

“Được. Từ hôm nay, cô sẽ không còn đơn độc nữa.”

Và thế là, cuộc đời Văn Tiểu An bước sang một chương mới – một thế giới xa hoa, đầy quyền lực, nhưng cũng chứa đựng những cảm xúc mà cô chưa từng trải qua: sự quan tâm, bảo vệ… và tình yêu đầy định mệnh đang lặng lẽ nảy mầm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×