bên em suốt cuộc đời

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Văn Tiểu An thức dậy sớm hơn bình thường. Cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà nóng, nhìn ra đường phố Nam Kinh nhộn nhịp dưới ánh nắng đầu tiên. Hôm nay là ngày cô chính thức bước vào một thế giới hoàn toàn khác – công ty Âu Dương Dịch.

Tim cô đập nhanh. Nỗi lo lẫn háo hức khiến cô vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô tự nhủ: “Mình sẽ phải mạnh mẽ. Không còn là cô gái quán cà phê nhỏ bé nữa. Đây là cơ hội, và mình phải nắm lấy.”

Khi bước ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, Tiểu An mang theo một chiếc túi xách gọn gàng, bên trong là vài bộ quần áo chỉnh tề mà cô mua tạm, chưa từng nghĩ mình sẽ mặc vào một môi trường sang trọng như công ty tập đoàn lớn. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bước lên taxi, hướng đến tòa nhà cao chọc trời nơi Âu Dương Dịch đang điều hành công việc.

Công ty Âu Dương Tập Đoàn, trụ sở chính ở quận trung tâm, nổi bật với kiến trúc hiện đại, mặt kính sáng bóng phản chiếu ánh nắng, những tấm bảng hiệu dát vàng lấp lánh trên hành lang. Khi Tiểu An bước vào sảnh chính, cô gần như bị choáng ngợp. Nhân viên đi lại tất bật, áo vest chỉnh tề, laptop, điện thoại, hồ sơ – tất cả đều thể hiện sự chuyên nghiệp và quyền lực.

Một cô gái trẻ, cũng mặc vest trắng, tiến đến gần Tiểu An. Gương mặt cô ta thanh tú nhưng ánh mắt sắc bén, như thể đang đo lường mọi chi tiết:

“Em là nhân viên mới phải không? Tiểu An, đúng không?”

Tiểu An gật đầu, hơi run run:

“Vâng, em là Văn Tiểu An, hôm nay là ngày đầu tiên…”

Cô gái kia cười nhếch mép, giọng hơi khinh khỉnh:

“Ồ, nhân viên quán cà phê sao? Nghe nói Âu Dương Dịch mời em làm việc… Thật là… thú vị.”

Tiểu An cảm thấy hơi bối rối, nhưng cố gắng giữ thái độ bình tĩnh:

“Em sẽ cố gắng học hỏi, mong được giúp đỡ.”

Cô gái kia cười lạnh, rồi quay đi mà không nói thêm. Tiểu An thở dài, tự nhủ: “Được rồi, đây chỉ là thử thách đầu tiên.”

Một giờ sau, Tiểu An được dẫn lên tầng 37, nơi phòng làm việc của Âu Dương Dịch. Cô đứng trước cánh cửa kính dày, tim đập dồn dập. Đẩy cửa bước vào, cô thấy một phòng làm việc rộng lớn, nội thất sang trọng, ánh sáng vừa đủ chiếu lên gương mặt nghiêm nghị nhưng tuyệt đẹp của Dịch. Anh đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sắc bén nhưng khi nhìn thấy Tiểu An, một tia nhẹ nhàng xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của anh.

“Chào cô.” Âu Dương Dịch đứng lên, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ sự nghiêm nghị.

Tiểu An cúi đầu, giọng run run:

“Chào anh, em là Tiểu An…”

Dịch gật nhẹ, ánh mắt như quét qua mọi chi tiết: cách cô mặc, cách cô cầm sổ tay, dáng điệu – tất cả đều khiến anh chú ý.

“Ngồi đi. Hôm nay sẽ là buổi hướng dẫn cơ bản, nhưng tôi hy vọng cô sẽ học nhanh.” Anh nói, giọng trầm nhưng không hề khó chịu, mà mang một vẻ uy nghiêm tự nhiên khiến Tiểu An vừa lo sợ vừa cảm thấy an toàn.

Công việc đầu tiên của Tiểu An là sắp xếp hồ sơ khách hàng VIP, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp của Dịch. Cô chăm chú làm từng chi tiết, tay hơi run vì lo sợ sai sót. Một đồng nghiệp nữ khác tiến lại gần, ánh mắt sắc bén:

“Nhân viên mới hả? Hãy cẩn thận, nếu làm sai, không chỉ bị khiển trách đâu. Hãy nhớ, đây không phải quán cà phê.”

Tiểu An gật đầu, cố gắng kiềm chế lo lắng, nhưng chỉ một phút lơ đãng, cô làm rơi vài tờ hồ sơ. Chúng rơi lộn xộn trên sàn, vài chiếc bút lăn khắp nơi.

“Ôi không…” Cô thốt lên, nhanh chóng cúi xuống nhặt từng món đồ.

Âu Dương Dịch đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng trầm:

“Đừng lo lắng quá. Chỉ cần tập trung, mọi việc sẽ ổn thôi.”

Tiểu An ngước lên, nhìn anh, tim đập mạnh. Ánh mắt Dịch không chỉ nghiêm nghị, mà còn ẩn chứa một sự quan tâm tinh tế. Cô cảm thấy vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Trong suốt buổi sáng, Tiểu An làm việc không ngừng nghỉ. Âu Dương Dịch đứng ở một góc phòng, quan sát cô âm thầm. Anh nhận thấy: cô gái nhỏ bé này, dù mới bước vào môi trường quyền lực, nhưng không hề sợ hãi, vẫn giữ sự chăm chỉ, trung thực và khéo léo.

“Người như cô… không nhiều trong thế giới này.” Anh tự nhủ, giọng lạnh lùng nhưng trong lòng có chút rung động.

Tiểu An, không biết mình đang bị quan sát, chỉ cảm thấy hơi áp lực nhưng cũng thấy hứng thú. Mọi thứ quá xa lạ, nhưng đồng thời cũng đầy thử thách – và cô thích cảm giác được thử thách, được khẳng định bản thân.

Cuối buổi chiều, sau khi mọi việc đã tạm ổn, Tiểu An đang thu dọn bàn thì Dịch tiến lại, giọng trầm:

“Cô làm việc tốt. Nhưng đừng quên nghỉ ngơi, nếu không cơ thể sẽ không theo kịp tinh thần.”

Tiểu An ngẩng lên, ánh mắt bối rối:

“Vâng… cảm ơn anh.”

Dịch nhìn cô, ánh mắt trầm sâu, rồi quay đi nhưng vẫn giữ sự chú ý đến từng cử chỉ của cô. Tiểu An cảm nhận được một luồng hơi ấm, một cảm giác được bảo vệ lần đầu tiên trong đời.

Khi cô ra khỏi phòng, một đồng nghiệp nữ khác nháy mắt với Tiểu An, giọng khinh khỉnh:

“Cô thấy chưa? Anh Dịch ấy, người thường lạnh lùng, nhưng sao hôm nay cứ nhìn cô hoài vậy nhỉ?”

Tiểu An đỏ mặt, quay đi, nhưng không khỏi cảm thấy trái tim mình rung động. Cô nhận ra rằng, thế giới mới này tuy đầy thử thách, nhưng cũng mở ra những cảm xúc mà cô chưa từng trải qua – quan tâm, chú ý, và cả những rung động kỳ lạ.

Ngày đầu tiên tại công ty kết thúc, Tiểu An ngồi trên taxi trở về, ánh mắt nhìn qua cửa kính, thấy thành phố lung linh dưới ánh đèn chiều. Cô nhủ thầm:

“Đây là thế giới mới… và có lẽ, cuộc sống mình sẽ không còn như trước nữa.”

Còn ở phòng làm việc tầng 37, Âu Dương Dịch đứng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trầm tư:

“Cô gái nhỏ này… không biết vì sao, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.”

Và thế là, một hành trình mới bắt đầu: Tiểu An bước vào thế giới xa hoa, quyền lực nhưng đầy cạm bẫy; còn Dịch, từ một CEO lạnh lùng, lần đầu tiên nhận ra trái tim mình có thể rung động vì một con người bình dị nhưng đặc biệt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×