Buổi sáng hôm sau, gió biển thổi mạnh hơn thường lệ. Tấm rèm trắng nơi cửa sổ nhà Lâm Tịnh An phấp phới như đôi cánh mỏng, mang theo mùi muối mằn mặn và hương nắng mới. Cô thức dậy sớm, pha một ly cà phê, rồi ngồi trên bậc hiên, nhìn những con sóng bạc đầu cuộn tràn xa xa.
Con mèo trắng vẫn nằm trên đùi cô, co ro thành một cục nhỏ. Nó lim dim ngủ, thỉnh thoảng cựa mình vì gió lùa. Tịnh An khẽ vuốt ve lưng nó, tâm trí trôi về buổi chiều hôm qua — buổi chiều cô và Trác Duy cùng chụp ảnh, cùng cười, cùng chia sẻ những câu chuyện cũ.
Những ký ức ấy khiến cô thấy lòng mình lạ lắm, vừa ấm, vừa run, vừa như sợ đánh mất điều gì đó mong manh.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến cô giật mình. Cô đặt ly cà phê xuống, chạy ra mở — và bắt gặp Trác Duy, tay cầm một tấm vải lớn màu be, mắt ánh lên nụ cười nhẹ.
“Chào buổi sáng.”
“Anh dậy sớm thật.”
“Không ngủ được.” Anh giơ tấm vải lên. “Tôi muốn nhờ cô giúp một việc nhỏ.”
Cô nghiêng đầu. “Việc gì thế?”
“Giúp tôi sơn lại hàng rào. Cơn mưa hôm trước làm bong tróc hết sơn rồi. Một mình tôi thì mất cả ngày.”
“À, ra là thế.” Cô cười, khoác thêm áo mỏng. “Được, tôi giúp.”
Hai người cùng nhau dọn đồ ra hiên. Trác Duy mở hộp sơn, mùi sơn pha với mùi biển tạo nên thứ hương nồng nàn, vừa gắt vừa quen. Họ làm việc trong im lặng, chỉ có tiếng cọ sơn lướt đều trên mặt gỗ.
Thỉnh thoảng, Trác Duy đưa mắt sang nhìn cô. Ánh nắng chiếu lên gương mặt Tịnh An, phản chiếu qua những sợi tóc rối nhẹ. Cô nghiêng người, chuyên tâm sơn từng thanh gỗ, vẻ dịu dàng của cô khiến cả buổi sáng trở nên yên tĩnh một cách đẹp đẽ.
“Cô từng làm việc thủ công bao giờ chưa?” anh hỏi.
“Chưa. Tôi toàn gõ bàn phím, không quen làm việc nặng thế này.”
“Nhưng trông cô làm thành thạo lắm.”
“Anh đang khen hay trêu đấy?”
“Cả hai.” Anh cười.
Họ lại tiếp tục. Mỗi khi tay chạm vào cùng một thanh gỗ, Tịnh An lại cảm thấy tim mình khẽ dao động. Cô lén liếc sang anh — ánh nắng vàng phủ lên mái tóc đen hơi rối, đôi mắt anh tập trung, nhưng vẫn có chút gì đó dịu dàng khó tả.
Giữa trưa, gió nổi lên mạnh hơn, kéo theo mùi muối biển và cát khô. Tịnh An ngẩng đầu, nhìn những cánh chim lượn trên bầu trời cao. “Tôi luôn thích gió biển,” cô nói khẽ, “vì nó khiến tôi thấy mình đang sống.”
Trác Duy chống cọ sơn xuống, nhìn về hướng cô đang ngắm. “Tôi lại thích vì nó không bao giờ dừng lại. Dù có đổi mùa, gió vẫn thổi. Có lẽ con người cũng nên như thế.”
Một khoảng lặng dịu trôi qua.
Cô mỉm cười, đáp: “Anh nói chuyện lúc nào cũng giống chụp ảnh, có ý nghĩa ẩn giấu bên trong.”
Anh khẽ nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn biển: “Có lẽ vì tôi sợ nói thẳng thì sẽ làm mất đi điều gì đó đẹp.”
Chiều hôm ấy, hàng rào đã được sơn xong. Tịnh An lùi lại, ngắm nhìn thành quả — những thanh gỗ cũ kỹ giờ khoác lên màu sơn mới, sáng và sạch như nắng sớm.
“Đẹp quá,” cô nói, lau mồ hôi trên trán.
“Ừ,” Trác Duy đáp, “Cảm ơn cô. Nếu không có cô, chắc tôi chẳng làm nổi.”
Cô cười, quay lại định nói gì đó, thì thấy anh đang nhìn cô. Ánh mắt anh không còn lạnh và xa cách như ngày đầu, mà sâu, ấm, và lặng như mặt biển khi không có sóng.
Trong vài giây, không ai nói gì. Cả hai chỉ nghe tiếng gió thổi, tiếng chim hót, và tim đập trong lồng ngực mình.
Đúng lúc đó, con mèo trắng từ trong nhà chạy ra, nhảy lên hàng rào vừa sơn, để lại dấu chân nhỏ li ti trên lớp sơn còn ướt.
“Trời ơi!” Tịnh An bật cười. “Nó phá rồi!”
Trác Duy nhìn những dấu chân nhỏ ấy, cười theo: “Không sao. Ít ra, giờ hàng rào có thêm chút cá tính.”
Họ cùng bật cười, tiếng cười tan vào gió biển.
Rồi, như một thói quen tự nhiên, anh khẽ nói: “Ngày mai trời đẹp, tôi muốn ra bến tàu chụp ảnh. Cô đi cùng chứ?”
Cô thoáng ngập ngừng: “Tôi có được lên ảnh không?”
“Nếu cô muốn.”
“Còn nếu tôi không muốn?”
“Thì tôi vẫn chụp. Nhưng không cho cô biết.”
Cô bật cười, nhưng lại cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. “Anh đúng là kỳ lạ.”
“Còn cô thì thú vị.”
Chiều muộn, ánh hoàng hôn nhuộm hồng cả khoảng trời. Khi Tịnh An đứng dậy thu dọn, Trác Duy bỗng nói khẽ:
“Cảm ơn vì đã ở đây.”
Cô quay lại: “Ý anh là sao?”
“Không có gì.” Anh mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng như gió. “Chỉ là… có người để cùng làm điều nhỏ bé, cũng khiến tôi thấy mình đang tồn tại.”
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, cảm giác ấm áp lan ra khắp người.
Lúc anh về, cô vẫn đứng nhìn theo bóng anh đi qua con hẻm nhỏ, bước chân thong thả, vai hơi nghiêng vì gió. Trên hàng rào, những dấu chân mèo khô lại thành hình, như một chứng nhân nhỏ cho buổi chiều đặc biệt ấy.
Cô khẽ chạm tay lên thanh gỗ mới sơn, thầm thì:
“Có lẽ, gió biển hôm nay đã mang theo một lời hẹn nhỏ nào đó mà tôi chưa kịp nghe rõ.”
Và khi đêm xuống, cô nằm nghe tiếng sóng xa, lòng nhẹ như đang trôi trên mặt nước — nơi chỉ còn lại hương gió, ánh trăng, và nụ cười của một người vừa rời đi.