bên kia cánh đồng

Chương 5: Hội làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mỗi năm, cứ đến rằm tháng tám, cả làng lại rộn ràng tổ chức hội. Từ sáng sớm, tiếng trống, tiếng chiêng đã vang khắp nẻo đường, cờ ngũ sắc giăng kín sân đình, từng tốp trai gái ríu rít kéo nhau ra hội. Hàng quán dựng san sát, nào bánh nếp, bánh tro, nào mía lùi, cốm dẹp, mùi thơm chen nhau hòa quyện. Không khí náo nhiệt ấy, với bọn trẻ con, là cả một thiên đường rực rỡ.

Hải từ sáng đã lon ton đi cùng lũ bạn dựng cây nêu, rồi lại tham gia kéo co, vật tay. Thân hình khỏe khoắn, gương mặt sạm nắng nhưng sáng bừng niềm hứng khởi. Còn Lan, theo mẹ ra hội bán vài xấp vải lụa, khoác chiếc áo tứ thân giản dị, vấn khăn mỏ quạ, tay bưng rổ bánh ít. Dáng vẻ dịu dàng, e ấp của cô khiến không ít chàng trai ngoái nhìn.

Đến tối, khi trăng lên tròn vành vạnh, hội làng mới thực sự vào lúc vui nhất. Trẻ con rước đèn quanh đình, trai gái thanh niên tụ tập đánh đu, hát quan họ. Tiếng trống hội thùng thình, tiếng sáo véo von, tiếng hát giao duyên dìu dặt, hòa cùng ánh trăng sáng vằng vặc, tạo nên một bức tranh quê rộn rã mà ấm áp.

Hải chen ra khỏi đám bạn, tìm đến gian hàng nơi Lan đứng. Thấy cô đang lúi húi thu dọn, anh cười:
“Làm gì mà trốn kỹ vậy? Không đi xem múa lân à?”
Lan ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh dưới ánh trăng, khẽ lắc đầu:
“Em phải dọn hàng cho mẹ. Với lại… đông người quá, em ngại.”
“Ngại gì, có tao đây.” – Hải nhanh nhẹn cầm lấy rổ bánh trên tay cô, giọng dõng dạc – “Đi, tao đưa mày ra chỗ bến đình, chỗ đó gió mát, coi trăng cho đã.”

Lan đỏ mặt, định phản đối nhưng rồi cũng bước theo anh. Hai người lặng lẽ tách khỏi đám đông, men theo con đường nhỏ dẫn ra bến nước. Ánh trăng trải dài trên mặt sông phẳng lặng, gió thổi mát rượi. Xa xa, tiếng trống hội vẫn rộn ràng, nhưng nơi này yên ả lạ thường.

Hải ngồi xuống bậc đá ven bến, ngửa mặt nhìn trăng. Lan khẽ đặt rổ bánh xuống bên cạnh, hai bàn tay đan vào nhau, tim đập nhanh đến nỗi nghe rõ từng nhịp. Cả hai im lặng hồi lâu, chỉ nghe tiếng nước vỗ lăn tăn.

“Lan này,” – Hải cất giọng trầm, không còn vẻ bông đùa thường ngày – “sau này tao muốn đi xa, học thêm cái nghề, biết nhiều chuyện. Nhưng…”
Anh ngập ngừng, đưa mắt nhìn cô, như sợ mất đi can đảm.
“Nhưng tao sợ… sợ mày không chờ tao.”

Lan giật mình, trái tim run rẩy. Cô cúi đầu, giọng khẽ như gió:
“Nếu anh đi vì mơ ước của mình… em sẽ chờ. Chỉ cần anh giữ lời hứa trở về.”

Hải bất giác siết chặt nắm tay cô, ánh mắt sáng lên dưới ánh trăng:
“Vậy thì hứa đi. Dưới trăng đêm nay, tao hứa sẽ trở về. Còn mày hứa sẽ chờ.”

Lan khẽ gật, đôi má ửng hồng. Ánh trăng sáng rỡ soi xuống, chứng giám cho lời hẹn thầm thì của hai trái tim trẻ. Không cần hoa mỹ, không cần lời thề ước lớn lao, chỉ một cái nắm tay cũng đủ khắc sâu trong lòng.

Đêm hội làng năm ấy, trong tiếng trống dồn dã và hương cốm dẹp thoảng bay, giữa muôn ngàn tiếng cười rộn rã, có một lời hẹn âm thầm, lặng lẽ mà bền chặt – một sợi dây vô hình nối hai số phận lại với nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×