bên kia cánh đồng

Chương 4: Mùa sen nở rộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng sáu, sen bắt đầu nở rộ trên những đầm nước ven làng. Mỗi sớm tinh mơ, sương mỏng còn đọng trên lá, những bông sen hồng chúm chím vươn mình dưới ánh bình minh, toả hương ngan ngát khắp cánh đồng. Với lũ trẻ trong làng, đầm sen không chỉ là nơi hái ngó, hái củ, mà còn là chốn hẹn hò tuổi mới lớn, trong trẻo như chính sắc sen.

Lan gánh đôi quang tre, theo mẹ ra đầm cắt lá sen về gói xôi. Cô mặc áo bà ba nâu, đội nón lá, dáng nhỏ nhắn in bóng trên mặt nước lấp lánh. Còn Hải, như thường lệ, chẳng chịu yên, đã lội xuống nước từ lúc nào, hì hục hái những bông sen nở sớm nhất.

“Lan ơi, coi nè, tao hái được bông đẹp nhất đấy!” – Hải giơ cao bông sen hồng, cười rạng rỡ, nước từ mái tóc ướt sũng nhỏ tong tong.
Lan vừa lo vừa bực: “Anh nghịch vừa thôi, ngã xuống thì ai kéo lên? Sen đẹp thì để nguyên đó cho nó nở chứ!”
Hải không đáp, chỉ cắm bông sen xuống quai gánh của Lan, giọng trêu chọc: “Mày hiền như sen, chẳng ai dám hái đâu, chỉ có tao giữ được thôi.”

Lan đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Câu nói nghe như trò đùa, nhưng sao lại khiến cô bối rối đến vậy. Cô vội cúi xuống giấu nụ cười, tiếp tục gom lá sen, chẳng dám ngẩng đầu nhìn.

Những ngày mùa sen, cả làng ngập trong hương thơm dịu mát. Trẻ con tụ tập hái gương sen ăn hạt, người lớn dùng hoa sen ướp trà, còn Lan thì gom những cánh sen rụng đem phơi, làm hương liệu cho vải. Mỗi lần, Hải đều đi theo, chẳng giúp được bao nhiêu, chỉ quanh quẩn bên cạnh, bày trò chọc cười.

Có buổi chiều, hai đứa ngồi bên bờ đầm, ngắm nắng hoàng hôn rải vàng trên mặt nước. Gió thổi làm lá sen rung rinh, hoa nghiêng mình như đang lắng nghe. Hải bỗng im lặng khác thường, đôi mắt không còn tinh nghịch mà sâu xa hơn.
“Lan này,” – anh cất giọng khẽ – “sau này dù tao có đi đâu, mày có chờ tao không?”

Lan giật mình, tim đập lạc nhịp. Cô ngập ngừng, đôi má hồng lên như màu cánh sen:
“Nếu anh hứa sẽ trở về… thì em sẽ chờ.”

Khoảnh khắc ấy, bầu trời như lặng gió. Cả hai chẳng nói thêm gì, chỉ ngồi cạnh nhau, nghe tiếng ếch kêu ngoài ruộng, nghe hương sen ngan ngát lan tỏa. Một sợi dây vô hình nào đó đã khẽ buộc lấy hai tâm hồn trẻ tuổi.

Nhưng trong lòng Lan, vẫn thấp thoáng một nỗi lo. Khát vọng của Hải lớn hơn những gì cô có thể giữ. Cô hiểu rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi cánh đồng, tìm đến một chân trời khác. Và cô – cô chỉ biết dệt lụa, se sợi, giữ lấy nếp nhà. Liệu cô có thể giữ được trái tim anh không?

Còn Hải, trong niềm hân hoan tuổi trẻ, chưa bao giờ nghĩ đến chia ly. Đối với anh, Lan là hình ảnh của sự trong lành, là chốn bình yên để trở về. Anh tin rằng, chỉ cần có tình cảm chân thành, thì đi đâu, anh cũng sẽ tìm được đường quay lại bên cô.

Mùa sen năm ấy, cả hai đều không ngờ rằng, những rung động trong sáng bên đầm sen lại chính là bước ngoặt đầu tiên của tình yêu. Một tình yêu mong manh nhưng đẹp đẽ, như hương sen dịu nhẹ bay xa, khó nắm bắt, nhưng in mãi trong lòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×