Bên trong phòng họp thượng đỉnh của Tập đoàn L.K, không khí lạnh lẽo đến mức ngay cả ánh sáng đèn chùm pha lê cũng dường như bị đông cứng lại. Lãnh Kiên, Tổng tài điều hành, ngả người ra sau chiếc ghế da màu đen, đôi mắt sâu thẳm quét qua bản di chúc trên màn hình chiếu, ánh nhìn không chút cảm xúc nào.
Ở tuổi hai mươi tám, Lãnh Kiên đã biến L.K từ một công ty bất động sản truyền thống thành đế chế công nghệ và xây dựng hàng đầu Châu Á. Anh nổi tiếng là người không có điểm yếu, không có cảm xúc dư thừa. Trong từ điển của Lãnh Kiên, mọi thứ đều là phép tính, là lợi nhuận, ngoại trừ một điều khoản duy nhất trong di chúc của ông nội:
"Để tiếp quản hoàn toàn 51% cổ phần kiểm soát, cháu phải kết hôn hợp pháp và duy trì hôn nhân đó ít nhất một năm, trong vòng sáu tháng kể từ ngày di chúc được công bố."
Một điều kiện nực cười đối với một người coi tình yêu là thứ xa xỉ vô nghĩa.
"Tổng tài, chúng ta đã xem xét hồ sơ của 120 ứng viên nữ từ các gia tộc có quan hệ đối tác chiến lược. Tôi tin rằng tiểu thư Dương Mẫn là lựa chọn phù hợp nhất. Cô ấy có học thức, gia thế tốt và sẵn sàng ký mọi thỏa thuận tiền hôn nhân," Thư ký trưởng Lâm cẩn trọng báo cáo.
Lãnh Kiên nhếch môi, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như thép: "Lãng phí thời gian. Tôi không cần một người vợ 'phù hợp' hay một liên minh chính trị. Tôi cần một công cụ không gây rắc rối, không đòi hỏi, và quan trọng nhất—sẽ biến mất sau một năm."
Anh đứng dậy, bước ra ban công nhìn xuống thành phố đang rực rỡ ánh đèn. Anh không chấp nhận để quyền lực của mình bị kiểm soát chỉ vì một điều khoản di chúc cổ hủ. Anh cần một giải pháp cấp tốc.
Trong khi Lãnh Kiên đang tính toán cuộc hôn nhân triệu đô, thì ở một góc khuất của thành phố, An Hạ đang đối diện với sự sụp đổ.
Là một kiến trúc sư trẻ tuổi đầy tham vọng, An Hạ từng mơ ước xây dựng những tòa nhà mang linh hồn. Nhưng giấc mơ đó đã bị chôn vùi dưới khoản nợ 50 tỷ đồng do cha cô để lại từ một dự án bị đổ vỡ. Cô đã bán hết mọi thứ, làm việc cật lực và sống trong một căn hộ thuê tồi tàn, nhưng số tiền lãi mẹ đẻ lãi con vẫn nghiền nát cô mỗi ngày.
Tối nay, cô đã phải đến một quán bar hạng sang để gặp Ông Vũ, một nhà đầu tư mà cô hy vọng sẽ chấp nhận bản thiết kế khu nghỉ dưỡng sinh thái mới nhất của mình. Đó là cơ hội cuối cùng.
"Thiết kế của cô đẹp đấy, cô An Hạ. Rất nhiều cảm xúc," Ông Vũ nói, nhưng ánh mắt dâm đãng của lão ta lại không hề tập trung vào bản vẽ. "Tuy nhiên, thị trường cần thực tế hơn. Nếu cô muốn dự án này được rót vốn, cô phải cho tôi thấy sự thành ý của mình trước đã."
Hắn ta đưa tay định chạm vào vai cô. An Hạ ngay lập tức tránh đi, tim cô đập thình thịch vì phẫn nộ.
"Ông Vũ, tôi đến đây để bàn công việc. Bản vẽ này là tâm huyết của tôi," cô cố giữ giọng bình tĩnh.
"Tâm huyết? Hay là tiền bạc? Cô An Hạ, ai cũng biết cô đang bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi. 50 tỷ đồng không phải là trò đùa đâu. Chi bằng cô chiều lòng tôi đêm nay, tôi sẽ xem xét giúp cô trả một phần nợ..."
An Hạ cảm thấy buồn nôn. Cô nắm chặt bản thiết kế, đứng dậy. "Tôi xin lỗi. Tôi không thể làm được."
Cô lao ra khỏi quán bar, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Cô chạy băng qua sảnh khách sạn tráng lệ mà không nhìn rõ lối đi. Đầu óc cô quay cuồng vì nỗi nhục nhã và sự tuyệt vọng. Cô không còn con đường nào nữa.
Đó là một sự kiện từ thiện được tổ chức tại sảnh chính của khách sạn. Lãnh Kiên đang đứng nói chuyện với một đối tác quan trọng về thỏa thuận mua lại khu đất vàng ở ngoại ô. Sự tập trung của anh đạt mức tuyệt đối.
Vụt!
An Hạ, chạy trốn trong sự hỗn loạn của riêng mình, đột nhiên va phải một người đàn ông cao lớn như bức tường thép. Cú va chạm mạnh đến mức cô loạng choạng, và bản vẽ kiến trúc quý giá trên tay cô bay lên, rơi thẳng vào chiếc bàn trưng bày rượu vang đỏ hảo hạng.
Tiếng kính vỡ choang. Rượu vang đỏ loang lổ trên tấm thảm trắng tinh và trên cả chiếc áo vest Ý đắt tiền của người đàn ông.
Cả sảnh tiệc bỗng chốc im lặng. An Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt hoàn hảo nhưng lạnh như băng của người vừa bị cô va vào. Đó chính là Lãnh Kiên.
Anh nhìn cô, không phải bằng sự tức giận, mà bằng một sự đánh giá lạnh lùng, như thể cô chỉ là một vật cản đường không đáng bận tâm.
"Cô gái, cô đã gây ra rắc rối lớn rồi đấy," Thư ký Lâm nhanh chóng bước tới, cố gắng xoa dịu tình hình.
An Hạ run rẩy, lập tức xin lỗi: "Tôi... tôi xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý. Tôi sẽ bồi thường..."
Bồi thường? Chiếc áo vest đó đã là một gia tài với cô. Chưa kể đến chai rượu vang cổ.
Lãnh Kiên giơ tay ngăn Thư ký Lâm lại, mắt vẫn dán vào cô gái đang bối rối trước mặt. Cô ấy có đôi mắt sạch sẽ, trong veo, nhưng ẩn chứa sự kiên cường và nỗi tuyệt vọng bị che giấu. Cô ấy không phải loại phụ nữ đeo bám.
"Bồi thường?" Lãnh Kiên nói, giọng anh trầm thấp đến đáng sợ. "Cô định bồi thường bằng cách nào? Bằng những bản vẽ vô dụng này sao?" Anh cúi xuống, nhặt một bản thiết kế bị ướt một góc lên, sau đó ném nó lại.
An Hạ cắn môi, cảm thấy bị sỉ nhục đến cực điểm. Cô quỳ xuống nhặt lại các bản vẽ, cố gắng kiềm chế nước mắt.
Lãnh Kiên đột nhiên đổi chủ đề, như thể mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một phép thử nhỏ.
"Tôi nghe nói cha cô, cố kiến trúc sư An Minh, có một khoản nợ khổng lồ từ dự án 'Vòng Tay Xanh'?" Anh hỏi, lời nói sắc bén như dao mổ.
An Hạ cứng người. Sao anh ta lại biết chuyện đó?
"Phải... nhưng điều đó không liên quan đến anh," cô đáp.
Lãnh Kiên tiến lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt cô. Khuôn mặt hoàn hảo của anh gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương lạnh lẽo toát ra từ người anh.
"Có liên quan. Vì tôi có một lời đề nghị. Một hợp đồng."
Anh rút ra từ túi áo vest một phong bì màu kem, dày cộp, đặt thẳng vào tay cô.
"Tôi không cần tiền bồi thường thiệt hại đêm nay. Tôi cần một người vợ hợp pháp trong một năm. Đổi lại," anh chỉ vào phong bì, "tất cả nợ nần của cô, và cha cô, sẽ được xóa bỏ."
An Hạ mở phong bì, bên trong không phải tiền mặt, mà là một bản Hợp đồng Hôn nhân sơ lược. Điều khoản đầu tiên đập vào mắt cô: Kéo dài 365 ngày. Không phát sinh tình cảm. Tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp của bên A.
Lãnh Kiên nhìn thẳng vào đôi mắt sững sờ của cô, lạnh lùng kết thúc: "Thế nào, kiến trúc sư An Hạ? Một năm hợp đồng, hay 50 tỷ nợ nần hủy hoại cả đời cô?"