An Hạ trở về căn hộ thuê tồi tàn của mình trong trạng thái hoảng loạn. Hợp đồng màu kem vẫn nằm nguyên trong túi áo, lạnh lẽo và nặng trịch như một viên chì. Ánh đèn đường le lói qua cửa sổ, hắt lên những con số kinh hoàng: "50 tỷ đồng" và "365 ngày".
Năm mươi tỷ đồng—món nợ mà cha cô, một kiến trúc sư đáng kính, đã gánh chịu vì tin lầm người và bị lừa dối trong một dự án. Cha cô qua đời vì bệnh tim ngay sau đó, bỏ lại một An Hạ hai mươi bốn tuổi phải đối mặt với sự sụp đổ. Cô đã vật lộn, chiến đấu như một con thú bị dồn vào đường cùng, bán đi căn nhà, chiếc xe, mọi thứ có giá trị. Nhưng số tiền khổng lồ đó vẫn ở đó, đè bẹp cô.
Tối nay, lời đề nghị của Tổng tài Lãnh Kiên không phải là một giải pháp, mà là một sự sỉ nhục ngọt ngào. Anh ta dùng khoản nợ như một cái còng tay, buộc cô vào một hợp đồng hôn nhân vô nghĩa, đổi lấy một năm làm vợ giả của anh ta.
"Một năm... không phát sinh tình cảm..." An Hạ lẩm bẩm, ném bản hợp đồng xuống bàn. Cô muốn xé toạc nó. Cô muốn giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng của mình. Cô là An Hạ, người luôn tin vào sự trong sạch và những giấc mơ kiến trúc vĩ đại, không phải một món hàng được mua bán.
Nhưng rồi, một âm thanh thô bạo vọng lên từ cửa chính.
Rầm! Rầm!
"An Hạ! Mở cửa! Hôm nay là hạn chót! Không có tiền, đừng mơ ngủ yên!"
Tiếng đập cửa vang dội, cùng với tiếng chửi rủa và đe dọa. Đó là lũ cho vay nặng lãi. Chúng đã tìm thấy cô. Lãnh Kiên không chỉ biết về khoản nợ, anh ta còn biết cả mức độ nguy hiểm mà cô đang phải đối mặt.
An Hạ vội vàng rụt người vào góc tường, ôm chặt đầu gối. Nước mắt không còn chảy ra được nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi lạnh buốt. Cô biết nếu cô không trả nợ hôm nay, chúng sẽ không chỉ dừng lại ở việc đập phá đồ đạc. Chúng sẽ hủy hoại cô, sự nghiệp và tương lai của cô.
Cô nhìn lại bản hợp đồng trên bàn. 50 tỷ đồng đổi lấy 365 ngày.
Tự do và danh dự hay sự sống và an toàn?
Sự thật phũ phàng là, cô không còn lựa chọn nào. Cô không chỉ cứu mình, cô còn phải giữ lại danh dự cuối cùng của cha cô.
An Hạ run rẩy nhặt điện thoại, ngón tay lướt trên danh thiếp lạnh lùng của Tổng tài L.K.
"Alo... Thư ký Lâm. Tôi... tôi chấp nhận."
Sáng hôm sau, An Hạ bước vào Tập đoàn L.K. Tòa nhà chọc trời bằng kính và thép này giống như một tượng đài cho sự thống trị của Lãnh Kiên—lạnh lùng, hoàn hảo và không thể chạm tới.
Cô được đưa thẳng đến văn phòng Tổng tài, một không gian rộng lớn, tối giản với tầm nhìn bao quát toàn thành phố. Lãnh Kiên đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cô, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng toát lên vẻ quyền lực tuyệt đối. Anh ta không quay lại chào hỏi hay tỏ ý quan tâm.
"Cô An Hạ, chào mừng cô đến với... thỏa thuận của chúng ta," Thư ký Lâm, với vẻ mặt chuyên nghiệp không chút sơ hở, đặt một tập tài liệu dày cộp trước mặt cô. "Đây là bản Hợp đồng Hôn nhân chi tiết."
An Hạ ngồi xuống, cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
"Bên B (cô) đã đồng ý với mọi điều khoản cơ bản. Giờ chúng ta sẽ xem xét các quy tắc phụ lục do Tổng tài Lãnh Kiên thiết lập."
Thư ký Lâm bắt đầu đọc với giọng đều đều:
Về Chỗ Ở: Bên B sẽ chuyển đến biệt thự riêng của Tổng tài trong vòng 24 giờ. Bên B không được tự ý vào khu vực riêng của Bên A (phòng làm việc, phòng ngủ chính).
Về Công Việc: Bên B được phép tiếp tục công việc Kiến trúc sư, nhưng mọi hoạt động, đặc biệt là những hoạt động liên quan đến truyền thông, phải được sự chấp thuận trước của Bên A hoặc Thư ký Lâm. Tuyệt đối không được sử dụng danh nghĩa "Vợ Tổng tài" để gây ảnh hưởng công việc cá nhân.
Về Quan Hệ Xã Hội: Ngoài những lần xuất hiện công khai bắt buộc, Bên B phải giữ khoảng cách tối thiểu là 1 mét với Bên A ở nơi riêng tư. Nghiêm cấm mọi hành vi tỏ thái độ thân mật, ghen tuông hay đòi hỏi quyền lợi của vợ chồng thực sự.
Về Tình Cảm: Điều khoản quan trọng nhất—Bên B không được phép phát sinh tình cảm nam nữ với Bên A. Nếu vi phạm, hợp đồng sẽ bị hủy ngay lập tức và Bên B phải trả lại toàn bộ số tiền đã được giải quyết.
An Hạ nghe mà cảm thấy như một con robot đang được lập trình. Anh ta muốn một người vợ giả, không phải một người phụ nữ.
"Tôi có một thắc mắc," An Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thư ký Lâm. "Anh ấy... Tổng tài, không có một điều khoản nào cho phép tôi được nói chuyện hay đối xử với anh ấy như một người bình thường sao?"
Lãnh Kiên, lúc này, mới quay lại. Anh tiến đến bàn, đặt hai tay lên mặt bàn, cúi xuống nhìn An Hạ. Đôi mắt đen của anh ta sâu thẳm và trống rỗng.
"Cô An Hạ," giọng anh vang lên, "hợp đồng này là một giao dịch thương mại. Không có chỗ cho sự 'bình thường' hay cảm xúc cá nhân. Cô là người đã bị buộc phải chấp nhận, vì vậy, cô phải chấp nhận mọi điều kiện."
Anh ta dừng lại, giọng nói hạ xuống, đầy uy quyền tuyệt đối.
"Hãy nhớ rõ. Cô sẽ sống trong dinh thự của tôi, nhưng cô không phải là chủ nhân của nó. Cô có thể chạm vào mọi thứ, trừ tôi. Tôi sẽ cho cô 50 tỷ và sự an toàn tuyệt đối, đổi lại, cô phải cho tôi một năm hoàn toàn yên tĩnh và biến mất không dấu vết khi hết hạn. Đừng bao giờ có ý định thay đổi luật chơi."
An Hạ hiểu. Đối với Lãnh Kiên, cô chỉ là một mặt hàng cao cấp giải quyết rắc rối.
Hít một hơi sâu, cô cảm nhận được sức nặng của cây bút trên tay. Nỗi đau khổ, sự giận dữ, và sự nhục nhã đều tan biến, chỉ còn lại sự chấp nhận lạnh lùng.
"Tôi hiểu. Tôi ký," cô nói, giọng dứt khoát đến bất ngờ.
Cô ký tên mình, An Hạ, bằng một nét bút mạnh mẽ, như thể đang ký vào bản án của chính mình. Khoảnh khắc cô buông bút, Lãnh Kiên gật đầu nhẹ, đó là phản ứng cảm xúc duy nhất anh ta thể hiện.
"Thư ký Lâm, giải quyết khoản nợ ngay lập tức. Đảm bảo mọi bằng chứng cho vay nặng lãi đều bị tiêu hủy. Và chuẩn bị phòng cho 'Phu nhân' mới."
Lãnh Kiên không nói thêm một lời nào với An Hạ. Anh ta đã có được điều mình muốn: một công cụ hoàn hảo, không có cảm xúc.
An Hạ đứng dậy. "Tôi sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển đến trong tối nay."
"Không cần," Lãnh Kiên nói, quay trở lại cửa sổ. "Mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị. Cô không có gì để mang theo, ngoại trừ bản thân cô và... những bản vẽ đó."
An Hạ cúi xuống, nhặt chồng bản vẽ kiến trúc của mình, chúng là tất cả những gì cô còn lại. Chúng không phải vô dụng. Chúng là linh hồn của cô. Cô biết, trong một năm tới, cô phải sống trong dinh thự đó, giả vờ là người phụ nữ của Tổng tài. Nhưng cô quyết tâm, dù mất tự do, cô vẫn sẽ giữ lại niềm đam mê và bản ngã của mình.
Cô không phải là một công cụ. Cô là một kiến trúc sư bị ép buộc phải đóng vai. Và 365 ngày này, cô sẽ không chỉ ngồi yên chờ đợi ngày hợp đồng kết thúc. Cô sẽ dùng thời gian này để xây dựng lại chính mình.