Hai ngày nghỉ ngơi theo "lệnh" của Tổng tài Lãnh Kiên trôi qua nặng nề như hai tháng. An Hạ cảm thấy cơ thể đã hồi phục, nhưng tinh thần cô vẫn căng như dây đàn. Cô không thể trở lại công trường, chỉ có thể vùi đầu vào các bản vẽ kỹ thuật và cố gắng lờ đi ánh mắt giám sát kín đáo nhưng thường trực của Quản gia Triệu.
Điều khiến cô bận tâm nhất chính là Điều khoản Bữa tối Bắt buộc mới. Nó không chỉ là một quy tắc, nó là một sự xâm phạm riêng tư, buộc cô phải đối mặt với Lãnh Kiên mỗi đêm trong một khung cảnh thân mật giả tạo.
Đúng 6 giờ 45 phút tối ngày thứ hai, An Hạ bước vào phòng ăn chính của Vân Hải Cung.
Căn phòng được thiết kế để gây ấn tượng: trần nhà cao, đèn chùm pha lê lấp lánh, và một chiếc bàn ăn dài bằng gỗ óc chó đánh bóng, có thể chứa ít nhất hai mươi người. Nhưng hôm nay, nó chỉ được sắp xếp cho hai người, ở hai đầu đối diện của chiếc bàn khổng lồ.
Quản gia Triệu đứng nghiêm nghị bên cạnh, kiểm tra mọi thứ từ góc đặt dao dĩa đến độ sáng của ánh nến.
An Hạ mặc một chiếc váy len cashmere đơn giản, màu xanh than, lịch sự nhưng không phô trương. Cô biết cô không thể xuất hiện trong trang phục công sở luộm thuộm, nhưng cô cũng không muốn đóng vai "Phu nhân hợp đồng" lộng lẫy nữa.
"Tổng tài sẽ xuống sau mười phút nữa, Phu nhân," Quản gia Triệu thông báo. "Xin mời cô an tọa."
An Hạ ngồi xuống. Khoảng cách giữa cô và chiếc ghế trống của Lãnh Kiên quá lớn, gần như là một khoảng không vô tận. Sự im lặng trong phòng ăn bị khuếch đại, chỉ còn tiếng tích tắc nhẹ của chiếc đồng hồ quả lắc cổ. Cô cảm thấy mình như một con cá vàng trong bể kính, đang bị một người giám sát lạnh lùng quan sát.
Đúng 7 giờ tối. Lãnh Kiên xuất hiện.
Anh ta bước vào, cao lớn và hoàn toàn lịch lãm. Hôm nay, anh ta mặc bộ vest bespoke màu xám than, chiếc cà vạt lụa màu xanh navy thắt nút hoàn hảo. Ánh mắt anh ta quét qua An Hạ, chỉ là một cái nhìn thoáng qua, như thể cô chỉ là một phần của nội thất cần kiểm tra.
"Tốt," Lãnh Kiên nói ngắn gọn, đó là lời nhận xét đầu tiên của anh ta về sự đúng giờ của cô.
Anh ta ngồi xuống, tạo ra một tiếng động nhẹ. Sau đó, không nói thêm lời nào, anh ta ra hiệu cho Quản gia Triệu bắt đầu phục vụ.
Buổi tối đầu tiên của "Điều khoản Bữa tối Bắt buộc" diễn ra trong sự im lặng gần như tra tấn.
Họ ăn món khai vị — súp kem măng tây. An Hạ cố gắng ăn uống tự nhiên nhất có thể, nhưng cô cảm thấy mọi cử động của mình đều bị Lãnh Kiên theo dõi. Anh ta ngồi thẳng lưng, cử chỉ chậm rãi, chính xác, không một chi tiết thừa thãi. Anh ta ăn một cách hiệu quả, không phải thưởng thức.
Lãnh Kiên đột nhiên đặt thìa xuống. An Hạ giật mình.
"Cô chỉ mới ăn được một nửa," Lãnh Kiên nói, giọng anh ta không chất vấn, chỉ là một sự thật lạnh lùng. "Món súp này là nguồn protein tốt. Ăn hết."
An Hạ cảm thấy máu dồn lên mặt. Cô không phải là đứa trẻ bị ép ăn. "Tôi không đói, Tổng tài. Tôi đã uống thuốc bổ sung và ăn một ít bánh quy vào buổi chiều."
"Cô không phải đứa trẻ vị thành niên, An Hạ. Cô là một tài sản quan trọng của Project X. Tài sản cần được bảo trì đúng cách. Hợp đồng của chúng ta dựa trên sự tối ưu hóa. Nếu cô không tối ưu hóa sức khỏe của mình, cô đã vi phạm tinh thần của hợp đồng."
Anh ta dùng từ ngữ chuyên nghiệp để kiểm soát cô. Sự lạnh lùng đó khiến cô tức giận hơn là sợ hãi.
"Tôi hiểu. Vậy thì tôi xin lỗi vì đã không đáp ứng được 'tiêu chuẩn bảo trì' của L.K," An Hạ đáp, giọng cô cứng rắn. Cô cầm thìa lên và uống hết phần súp còn lại, gần như là một hành động thách thức.
Lãnh Kiên không đáp lời. Anh ta chỉ nhìn cô hoàn thành nhiệm vụ, rồi gật đầu một cái. "Món tiếp theo."
Món chính là phi lê bò Kobe, được nướng hoàn hảo. Lãnh Kiên cắt miếng thịt một cách hoàn hảo, không để lại một chút dư thừa nào.
An Hạ quan sát anh ta. Cô nhận ra một điều nhỏ: anh ta luôn uống nước lọc, và chỉ uống một lượng nhỏ rượu vang đỏ sau khi ăn xong món chính. Anh ta không thích món ăn quá ngọt, và anh ta luôn bắt đầu mọi bữa ăn bằng việc kiểm tra mùi hương của món súp trước khi ăn.
Anh ta sống theo một công thức, một thuật toán, An Hạ nghĩ. Không có gì là ngẫu nhiên, ngay cả việc ăn uống.
Đột nhiên, Lãnh Kiên phá vỡ sự im lặng.
"Về dự án móng băng của cô," anh ta nói. "Thư ký Lâm báo cáo rằng giải pháp thoát nước mới của cô rất thông minh. Cô đã dùng nguyên lý hút mao dẫn của đất sét khô kết hợp với hệ thống rãnh đá cuội để điều hòa độ ẩm. Đó là một sự cải tiến đáng kể so với bản thiết kế ban đầu."
An Hạ ngước mắt lên, bất ngờ trước lời khen hiếm hoi. "Cảm ơn anh. Tôi đã phải dùng tới kinh nghiệm của cha tôi trong việc xử lý đất yếu ở vùng núi."
"Kinh nghiệm rất quan trọng," Lãnh Kiên thừa nhận. "Nhưng kinh nghiệm đó phải đi kèm với khả năng mở rộng. Tôi đang xem xét việc tích hợp mô hình này vào dự án nhà ở xã hội mà L.K đang hợp tác với chính phủ. Nó có thể giảm chi phí móng lên tới 15% trên quy mô lớn."
An Hạ cảm thấy trái tim cô đập nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên Lãnh Kiên nhìn thấy giá trị xã hội trong dự án của cô, không chỉ là giá trị thử nghiệm.
"Nếu anh áp dụng nó, đó sẽ là một thành công lớn cho dự án Vòng Tay Xanh," An Hạ nói, giọng cô đầy nhiệt huyết. "Nó sẽ chứng minh rằng kiến trúc nhân văn không hề đắt đỏ. Nó chỉ cần sự thông minh."
Lãnh Kiên nhìn cô, ánh mắt anh ta lần này không phải là lạnh lùng, mà là sự đánh giá chuyên nghiệp, nhưng sâu sắc.
"Thông minh là chưa đủ, An Hạ. Nó cần phải tạo ra lợi nhuận. Cô có nghĩ rằng cô có thể giảm thêm chi phí vật liệu thô xuống dưới mức 500 triệu cho toàn bộ ngôi nhà mẫu mà không ảnh hưởng đến độ bền không?"
Đó là một thách thức công việc rõ ràng. Lãnh Kiên đang kéo cô vào cuộc chơi của anh ta.
"Tôi có thể làm được," An Hạ đáp ngay lập tức, quên mất cô đang ngồi trên bàn ăn. "Tôi sẽ phải tối ưu hóa phần mái và hệ thống cách nhiệt. Tôi sẽ dùng cỏ xanh và hệ thống nước mưa tái chế để giảm chi phí điện nước ban đầu. Nhưng tôi cần hai ngày để lập bảng tính chi tiết."
Lãnh Kiên gật đầu, môi anh ta thoáng nở một nụ cười cực kỳ mờ nhạt, gần như không thể nhận ra, rồi nhanh chóng biến mất. "Tôi chờ đợi báo cáo đó. Hãy nhớ rằng, thời gian là nguồn lực hữu hạn."
Cuộc đối thoại kết thúc đột ngột như khi nó bắt đầu. Phần còn lại của bữa ăn trở lại với sự im lặng cũ.
Sau bữa tối, An Hạ trở về phòng. Cô cảm thấy mệt mỏi nhưng lại tràn đầy năng lượng. Cô không còn cảm thấy buồn nôn vì sự gượng ép. Lãnh Kiên đã cho cô một mục tiêu mới, một thử thách xứng đáng.
Cô ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu phác thảo sơ đồ mái nhà xanh. Cô cần phải cân bằng giữa việc giảm chi phí và duy trì sự bền vững của vật liệu.
Khoảng 11 giờ đêm, có tiếng gõ cửa.
An Hạ mở cửa. Lãnh Kiên đứng đó. Đây là lần đầu tiên anh ta đến phòng cô một cách tự nguyện kể từ đêm cô ngã.
Anh ta cầm trong tay một chiếc cốc sứ trắng. Hơi ấm lan tỏa.
"Chỉ là sữa nóng," Lãnh Kiên nói, tay anh ta đưa chiếc cốc cho cô. "Cà phê kích thích thần kinh. Nó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng ngủ và làm suy giảm khả năng phân tích của cô vào ngày mai."
An Hạ nhận lấy chiếc cốc. Tay cô chạm nhẹ vào ngón tay anh, một khoảnh khắc ngắn ngủi. "Cảm ơn anh. Nhưng... đây là điều khoản nào trong hợp đồng?"
Lãnh Kiên nhìn cô, đôi mắt anh ta không đọc được cảm xúc, nhưng không còn lạnh lẽo như trước.
"Điều khoản Bảo trì Tài sản Bắt buộc," anh ta đáp, vẫn dùng ngôn ngữ chuyên nghiệp. "Một tài sản có giá trị phải được bảo đảm trạng thái hoạt động tốt nhất. Cô cần ngủ. Cô cần phục hồi thể chất để lập báo cáo tài chính về mái nhà xanh đó. Đây là lợi ích của L.K."
An Hạ nhìn vào chiếc cốc sữa nóng, cố gắng kìm nén cảm xúc. Cô biết anh ta đang quan tâm, nhưng anh ta luôn phải bọc hành động đó bằng một lớp vỏ bọc kinh doanh tàn nhẫn.
"Tôi hiểu rồi, Tổng tài," An Hạ nói, giọng cô dịu đi. "Tôi sẽ lập báo cáo đó ngay sau khi uống xong."
Lãnh Kiên gật đầu. Anh ta quay người đi, nhưng lại dừng lại ở ngưỡng cửa.
"Và An Hạ," anh ta nói, không quay đầu lại. "Trong cuốn sách cô đọc hôm qua, có đoạn nói về cách người ta xây dựng tường đất ở châu Phi để giữ nhiệt. Cô đã áp dụng kỹ thuật đó vào hệ thống tường của mình. Tôi nhận thấy sự kết hợp này. Tốt."
Nói xong, anh ta bước đi, để lại An Hạ đứng đó với chiếc cốc sữa nóng.
An Hạ dựa vào cánh cửa, trái tim cô rung lên. Lãnh Kiên đã để ý đến cuốn sách cô đọc? Anh ta đã nhận ra và đánh giá cao kỹ thuật cô sử dụng?
Nó không phải là lời khen ngợi. Đó là sự thừa nhận về năng lực chuyên môn. Điều đó đối với cô còn giá trị hơn bất kỳ lời ngọt ngào nào.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về công trường Project X tối đen. Những bữa tối bắt buộc đã bắt đầu. Nó không chỉ là nơi kiểm tra sức khỏe, mà còn là nơi hai bộ óc đối lập va chạm, cùng nhau xây dựng một điều gì đó.
An Hạ nhận ra, rào cản giữa họ không phải là chiếc bàn ăn dài hay bản hợp đồng lạnh lùng, mà là bức tường cảm xúc cao ngất mà Lãnh Kiên đã tự dựng lên. Và qua những tương tác công việc và những hành động chăm sóc ngụy trang này, cô đang tìm thấy những vết nứt đầu tiên trên bức tường đó.
Cuộc sống đồng cư của họ đã chính thức chuyển sang giai đoạn hỗn chiến trí tuệ và quan tâm giả vờ. An Hạ biết rằng, cô càng thông minh và càng hiệu quả, Lãnh Kiên càng cần cô. Và cô càng cần anh ta, không chỉ vì tiền, mà vì sự thách thức anh ta mang lại.
Chương 11 sẽ là lúc Lãnh Kiên bắt đầu đưa An Hạ đi công tác để giới thiệu dự án Project X với các đối tác, buộc họ phải diễn vai vợ chồng một cách hoàn hảo trước công chúng.