L.K Project X bước sang ngày thứ mười.
Ngôi Nhà Thử Nghiệm đã hoàn thiện phần khung và lớp tường đất sét thô. Cấu trúc vững chãi, hài hòa với thiên nhiên xung quanh, tỏa ra một vẻ đẹp mộc mạc và bền bỉ. An Hạ đã chứng minh rằng cô có thể kết hợp hiệu suất kinh doanh lạnh lùng của Lãnh Kiên với triết lý kiến trúc nhân văn của mình.
Tuy nhiên, An Hạ đang phải trả giá cho sự hiệu quả đó.
Cô làm việc không ngừng nghỉ, bỏ qua những cơn đau đầu âm ỉ và những bữa ăn vội vã. Cô chỉ ngủ ba đến bốn tiếng mỗi đêm, dành thời gian còn lại để kiểm tra bản vẽ, cân đối ngân sách và giám sát công nhân. Sự tập trung cao độ đã khiến cô bỏ qua những cảnh báo từ chính cơ thể mình.
Quản gia Triệu, người luôn theo dõi dự án với sự nghi ngờ, đã bắt đầu chuyển sang lo lắng. Ông thấy An Hạ ngày càng xanh xao, đôi mắt thâm quầng và thỉnh thoảng cô phải tựa vào khung tre để lấy lại thăng bằng.
"Phu nhân An Hạ," Quản gia Triệu nói một buổi chiều, mang theo một cốc trà gừng ấm. "Cô đã bỏ bữa trưa. Tôi đã dặn cô Linh phải đảm bảo cô ăn uống đầy đủ. Cô không thể làm việc với cường độ này."
An Hạ gượng cười, tay cô vẫn đang đo góc nghiêng của mái nhà. "Cảm ơn ông Triệu. Nhưng tôi cần phải xong phần mái này trước khi trời mưa. Tôi không muốn lãng phí thêm vật liệu hay thời gian của Tổng tài Lãnh Kiên."
Động lực của cô không chỉ là khoản nợ, mà là sự kiêu hãnh. Cô muốn chứng minh với người đàn ông đã đặt cược 5 tỷ vào cô rằng, cô không phải là kẻ vô dụng.
Trong khi đó, ở tầng trên cùng của Vân Hải Cung, Lãnh Kiên đang theo dõi cô.
Máy tính của anh ta hiển thị không chỉ hình ảnh công trường, mà còn cả dữ liệu sinh trắc học được thu thập từ một thiết bị đeo nhỏ mà Thư ký Lâm đã khéo léo gắn vào chiếc đồng hồ cô nhận được trước khi ký hợp đồng (một chi tiết nhỏ Lãnh Kiên yêu cầu để 'đảm bảo sức khỏe của tài sản L.K').
Huyết áp: Thấp. Nhịp tim: Cao bất thường khi lao động nhẹ. Thân nhiệt: Tăng nhẹ.
Lãnh Kiên nhìn vào biểu đồ dao động, khuôn mặt lạnh lùng như băng. Anh ta ghét sự sai sót. Và cơ thể An Hạ đang trở thành một sai sót có nguy cơ làm đình trệ dự án của anh ta.
Anh ta định gọi điện cho Thư ký Lâm ra lệnh can thiệp, nhưng một lực đẩy vô hình nào đó đã giữ tay anh ta lại. Lãnh Kiên đã từng thấy nhiều người lao lực vì tiền, nhưng chưa từng thấy ai lao lực vì lý tưởng một cách tuyệt vọng như cô.
Khoảng 4 giờ chiều, khi mặt trời bắt đầu nghiêng bóng, An Hạ đang đứng trên một giàn giáo tre cao khoảng 2 mét, hướng dẫn công nhân cố định một thanh dầm chính.
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng dữ dội. Mọi thứ trước mắt cô bỗng nhiên nhòe đi, và một cảm giác choáng váng ập đến. Cô cố gắng bám vào thanh tre gần nhất, nhưng cơ thể đã phản bội cô.
"Cẩn thận, Phu nhân!" một người thợ hô lên.
An Hạ không thể nghe rõ. Cô thấy mình chới với. Giây phút tiếp theo, cô cảm thấy mặt đất xoay tròn trước khi một cơn đau buốt lan truyền khắp đầu gối và cánh tay. Cô ngã, nhưng may mắn là giàn giáo không quá cao và cô đã kịp thời dùng tay chống xuống, rơi vào lớp đất sét mềm vừa được trộn.
Nhưng cú ngã đó đã khiến cô bất tỉnh ngay lập tức.
Công trường trở nên hỗn loạn. Các thợ xây bỏ dụng cụ, chạy đến đỡ cô dậy.
"Gọi xe cấp cứu! Gọi Quản gia Triệu!"
Chưa đầy ba mươi giây sau, trước khi Quản gia Triệu kịp chạy tới, một bóng đen đã lao đến công trường với tốc độ kinh hoàng.
Đó là Lãnh Kiên.
Anh ta không đi qua lối đi chính, mà chạy cắt ngang qua thảm cỏ được chăm sóc tỉ mỉ của Vân Hải Cung. Đôi giày da lộn dính đầy bùn đất. Chiếc áo polo đen bị dính vài vết đất sét màu nâu đỏ. Lần đầu tiên, Lãnh Kiên hoàn toàn mất kiểm soát trước sự kiện bất ngờ.
Anh ta nhìn thấy An Hạ nằm đó, bất tỉnh, khuôn mặt dính bùn, máu rỉ ra từ vết thương nhỏ trên trán do va phải thanh tre.
"Tránh ra!" Lãnh Kiên gầm lên. Giọng nói của anh ta lạnh đến mức khiến tất cả mọi người phải lùi lại.
Anh ta quỳ xuống, không hề quan tâm đến bùn đất. Anh ta nhẹ nhàng nâng An Hạ lên. Tay anh ta đỡ dưới lưng và đầu gối cô. Lãnh Kiên đã phá vỡ rào cản 1 mét. Anh ta đang ôm An Hạ.
Cơ thể cô nhẹ đến kinh ngạc, hoàn toàn tương phản với ý chí kiên cường của cô. Mùi bùn đất, mùi mồ hôi, và mùi trà gừng thoang thoảng từ áo cô xộc vào khứu giác anh.
"Không cần gọi cấp cứu. Đưa cô ấy về phòng. Ngay lập tức!" Lãnh Kiên ra lệnh, giọng anh ta mang theo sự uy hiếp.
Anh ta bế cô đi thẳng vào dinh thự chính, sải bước nhanh và dứt khoát. Quản gia Triệu và tất cả người giúp việc đứng chết lặng, nhìn theo hình bóng Tổng tài bế "Phu nhân hợp đồng" dính đầy bùn lấm lem. Đó là một cảnh tượng chưa từng có tiền lệ.
An Hạ tỉnh dậy trong căn phòng ngủ sang trọng của mình. Ánh đèn dịu nhẹ, rèm cửa đã được kéo lại. Cô cảm thấy đầu óc nặng trĩu và một cơn sốt nhẹ đang hành hạ cơ thể. Cánh tay và đầu gối cô đã được sát trùng và băng bó cẩn thận.
Cô cố gắng ngồi dậy, và ngay lập tức một bàn tay lạnh như băng đã ấn nhẹ cô xuống.
"Nằm yên," giọng nói trầm thấp, sắc lạnh vang lên.
An Hạ quay sang. Lãnh Kiên đang ngồi trên chiếc ghế bành da cạnh giường cô. Anh ta đã thay quần áo, nhưng nét mặt vẫn căng thẳng và lạnh lùng. Anh ta không nhìn cô mà đang chăm chú đọc một cuốn sách chuyên ngành Kiến trúc Cổ về hệ thống thoát nước tự nhiên.
"Anh Lãnh Kiên," An Hạ thì thào, giọng cô khàn đặc. "Tôi xin lỗi. Tôi... tôi sẽ không để sự cố này làm ảnh hưởng đến tiến độ dự án. Tôi sẽ trở lại công trường ngay ngày mai."
Lãnh Kiên đặt cuốn sách xuống, tạo ra một tiếng động sắc lạnh. Anh ta nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh lẽo nhưng ẩn chứa một sự phẫn nộ bị đè nén.
"Cô nghĩ đây là trò đùa sao, An Hạ?"
Câu hỏi của anh ta không phải là sự chỉ trích, mà là một lời buộc tội.
"Cơ thể cô là tài sản mà L.K đã đầu tư vào. Cô không phải là một người giúp việc làm thuê theo giờ. Cô là đối tác của tôi trong hợp đồng. Việc cô tự làm mình kiệt sức, bất tỉnh giữa công trường, là một sự thiếu chuyên nghiệp lớn nhất mà tôi từng thấy."
An Hạ cảm thấy xấu hổ và bị tổn thương. Anh ta chỉ coi cô là tài sản. "Tôi đã cố gắng hết sức—"
"Cố gắng hết sức?" Lãnh Kiên cắt ngang, giọng anh ta cao hơn một chút, sự kiên nhẫn đã đến giới hạn. "Cố gắng hết sức là khi cô đạt được hiệu suất tối đa. Nếu cô đổ bệnh, Project X dừng lại. Nếu cô chết vì kiệt sức, khoản nợ của cô sẽ lại đổ lên vai gia đình cô, và L.K phải tìm một người vợ hợp đồng khác. Đó là thất bại kép, An Hạ."
Anh ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, quay lưng lại với cô. "Tôi đã đưa cho cô một cơ hội để sống, để xây dựng. Cô đã chấp nhận. Nhưng cô lại hủy hoại nó bằng sự thiếu kỷ luật cá nhân. Cô đã quên mất tôi đã nói gì về sự hiệu suất sao?"
An Hạ nhìn tấm lưng rộng lớn và lạnh lùng của anh ta, cảm thấy vô cùng bất lực. Cô biết anh ta nói đúng. Anh ta đang suy nghĩ bằng logic kinh doanh, và cô đã vi phạm logic đó.
"Tôi hứa sẽ cẩn thận hơn," cô nói, nước mắt sắp trào ra vì sự tủi thân và mệt mỏi.
Lãnh Kiên quay lại. Anh ta bước đến cạnh giường, cúi người xuống, ánh mắt anh ta gần đến mức An Hạ phải nín thở.
"Không, cô không thể hứa," Lãnh Kiên lạnh lùng nói. "Tôi không tin vào lời hứa. Tôi tin vào hệ thống."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vết băng trên trán cô. Hành động này nhẹ nhàng đến bất ngờ, khiến An Hạ rùng mình.
"Kể từ bây giờ," Lãnh Kiên tuyên bố, giọng anh ta không cho phép kháng cự, "Hợp đồng sẽ có thêm một điều khoản mới."
An Hạ nhìn anh ta chờ đợi, tim đập thình thịch.
"Điều khoản mới: Bữa tối bắt buộc."
An Hạ sững sờ. "Gì cơ?"
"Cô sẽ phải ăn tối cùng tôi mỗi đêm tại bàn ăn chính, lúc 7 giờ. Không được bỏ bữa, không được đến trễ. Đây là để tôi trực tiếp giám sát tình trạng sức khỏe của cô," Lãnh Kiên giải thích, sự logic của anh ta gần như vô lý. "Nếu cô không thể hiện trạng thái sức khỏe đủ tốt, tôi sẽ đình chỉ Project X ngay lập tức vì rủi ro đầu tư quá cao."
"Anh... anh làm thế chỉ vì lo ngại rủi ro dự án?" An Hạ hỏi, cô cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu quan tâm cá nhân nào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, nhưng chỉ thấy sự lạnh lẽo.
"Đúng vậy," Lãnh Kiên trả lời dứt khoát. "Tôi không thích mất tiền. Và tôi không thích bất kỳ ai phá hoại lịch trình của tôi."
Anh ta đứng thẳng dậy, khôi phục khoảng cách an toàn. "Bác sĩ đã kiểm tra cho cô. Cô chỉ bị kiệt sức và sốt nhẹ. Cô cần nghỉ ngơi hai ngày. Quản gia Triệu đã được lệnh chăm sóc cô cho đến khi cô hồi phục hoàn toàn. Sau hai ngày, cô phải tuân thủ điều khoản bữa tối mới. Nếu vi phạm một lần, Project X sẽ bị tạm dừng."
Lãnh Kiên nói xong, anh ta đi thẳng ra cửa, không hề quay lại.
An Hạ nằm đó, đầu óc quay cuồng. Anh ta bế cô, anh ta quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô, và anh ta đặt ra một "điều khoản" mới để buộc cô phải chăm sóc bản thân. Nhưng tất cả đều được gói gọn trong sự tính toán và hiệu suất lạnh lùng.
Bữa tối bắt buộc.
Cô và Lãnh Kiên sẽ phải ngồi đối diện nhau mỗi đêm, không chỉ là những phút giây im lặng vội vã, mà là một khoảng thời gian dài, riêng tư và không thể trốn tránh.
An Hạ đưa tay lên trán, chạm vào vết băng. Cô không biết mình nên cảm thấy biết ơn hay sợ hãi. Lãnh Kiên đã phá vỡ khoảng cách vật lý giữa họ, nhưng bằng cách đó, anh ta đã dựng lên một khoảng cách cảm xúc lớn hơn, khiến cô không thể đọc được ý định thực sự của anh ta.
Cô nhắm mắt lại. Bên dưới vỏ bọc Tổng tài lạnh lùng và tính toán, Lãnh Kiên đang dần lộ ra những hành động khó hiểu, không hoàn toàn phù hợp với logic kinh doanh. Và điều đó, đối với An Hạ, còn nguy hiểm hơn bất kỳ khoản nợ nào.
Cuộc sống chung của họ đã chính thức chuyển sang một chương mới: đồng hành trên bàn ăn.