bên kia màn hình

Chương 1: Sếp Kỷ Luật và Kẻ Lãng Du


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng giày cao gót gõ lạch cạch trên sàn đá hoa cương, lạnh lùng và chính xác như chủ nhân của nó. Thùy Dương, Giám đốc Sáng tạo (GĐST) của FutureMinds Agency, bước vào phòng họp lớn, mang theo bầu không khí căng thẳng thường trực. Cô 28 tuổi, mái tóc búi cao gọn gàng, bộ vest đen được cắt may hoàn hảo che giấu vẻ mệt mỏi dưới đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cô là hiện thân của sự kỷ luật và cầu toàn.

Đã 8 giờ 30 phút sáng, và cuộc họp đầu tuần chỉ thiếu đúng một người: Hoàng Minh.

Dương đặt chiếc máy tính bảng xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh quét qua đội ngũ thiết kế và sáng tạo đang ngồi chờ. Sự thiếu chuyên nghiệp là thứ cô không thể dung thứ, đặc biệt là từ Trưởng phòng Thiết kế—người nắm giữ linh hồn thị giác của mọi chiến dịch.

"Làm ơn cho tôi biết," Dương nói, giọng cô lạnh như băng, "Trưởng phòng Hoàng Minh lại đang ở đâu vào lúc này?"

Trợ lý của Minh, cô bé Lan, lắp bắp: "Dạ, anh Minh nhắn tin nói là... gặp sự cố tắc đường bất ngờ, thưa sếp."

Dương nhếch môi. Sự cố tắc đường bất ngờ? Hoàng Minh luôn có những "sự cố bất ngờ" vào thứ Hai. Cô biết rõ anh là kiểu người làm việc hiệu quả đến đáng kinh ngạc khi bị dồn vào chân tường, nhưng lại vô cùng lãng du trong quản lý thời gian.

Đúng lúc đó, cửa phòng họp mở tung.

Hoàng Minh bước vào. Anh 30 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi linen màu xanh nhạt, mái tóc hơi rối nhẹ, mang theo một ly cà phê take-away và một hộp bánh sừng bò. Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài cứng nhắc của Dương, Minh toát ra vẻ ngoài tự do và phóng khoáng. Anh là "kẻ lãng du" trong mắt Dương.

"Chào buổi sáng, mọi người! Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ. Chiếc xe buýt trước mặt tôi đã quyết định chết máy ngay giữa ngã tư," Minh nói, mỉm cười điềm tĩnh, như thể anh vừa kể một câu chuyện vui.

Dương đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt cô như muốn xuyên thủng anh. "Hoàng Minh. Đây là lần thứ tư trong tháng này anh đến muộn cuộc họp đầu tuần. Sự chậm trễ của anh không hề 'lãng du', nó là sự thiếu tôn trọng đối với thời gian và công sức của cả đội ngũ này."

Minh thở dài, đặt cà phê xuống và kéo ghế ra. "Dương, tôi đã xin lỗi. Và tôi tin rằng chất lượng công việc quan trọng hơn việc check-in đúng 8 giờ 30 phút. Tôi đã gửi bản phác thảo concept 'Khu Rừng Phép Thuật' vào lúc 2 giờ sáng. Anh nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ," Dương đáp lại, mỗi từ đều được nhấn mạnh, "rằng chất lượng công việc đi đôi với sự chuyên nghiệp. Anh có thể là người có tài năng bẩm sinh, nhưng sự thiếu kỷ luật của anh là một rào cản lớn nhất. Dự án BlueSky tuần tới cực kỳ quan trọng. Tôi cần anh, Minh, không phải là một kẻ lãng du vô trách nhiệm, mà là một Trưởng phòng."

Minh mím môi. Anh ghét khi cô dùng từ "kẻ lãng du." Anh không phải là kẻ vô trách nhiệm, anh chỉ là người không bị gò bó bởi những quy tắc cứng nhắc. Anh yêu thích sự tự do và ghét sự gò bó, điều mà Dương đại diện.

"Được rồi, thưa Sếp," Minh nói, giọng anh có chút châm chọc. "Chúng ta hãy xem bản phác thảo 'Khu Rừng Phép Thuật' của 'kẻ lãng du' này đã làm được gì."

Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Dự án BlueSky là một chiến dịch quảng bá lớn cho một thương hiệu công nghệ. Dương muốn một thiết kế an toàn, tối giản, tuân thủ mọi nguyên tắc nhận diện thương hiệu. Minh muốn một concept hoạt hình 3D đột phá, đầy màu sắc và mộng mơ.

Minh trình bày bản phác thảo của mình. Mặc dù cô không muốn thừa nhận, Dương phải công nhận sự sáng tạo của Minh là phi thường. Ý tưởng của anh có chiều sâu và cảm xúc.

"Ý tưởng rất tốt, Minh," Dương nhận xét, cố gắng giữ giọng điệu trung lập. "Nhưng nó quá mạo hiểm. Khách hàng muốn sự an toàn. Đây là một thương hiệu công nghệ, không phải một công ty giải trí. Chúng ta phải quay trở lại thực tế."

"Thực tế của cô là sự nhàm chán," Minh phản bác. "Thiết kế này là tương lai. Nó là cảm xúc. Nếu cô cứ sợ hãi, chúng ta sẽ mãi mãi chôn chân trong sự an toàn rỗng tuếch."

Cuộc tranh cãi kéo dài thêm nửa tiếng, kết thúc bằng việc Dương bác bỏ gần như toàn bộ ý tưởng của Minh và yêu cầu anh làm lại theo hướng an toàn hơn.

Minh rời phòng họp trước, sự thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt. Anh bực bội vì sự kiểm soát và sự gò bó của Dương. Anh cần một nơi để trút bầu tâm sự, một nơi mà sự sáng tạo và cảm xúc của anh được tôn trọng.

Dương ở lại phòng họp, thu dọn tài liệu. Cô cảm thấy kiệt sức. Cô biết Minh có tài, nhưng cô không thể để sự tùy hứng của anh làm hỏng một dự án lớn. Cô phải là người cứng rắn, phải là người kiểm soát.

Tối hôm đó, Dương về nhà. Căn hộ của cô là một phiên bản hoàn hảo của sự tối giản. Cô cởi bỏ chiếc áo vest cứng nhắc, mở máy tính và đăng nhập vào mạng xã hội, vào tài khoản bí mật của mình: Mây Xanh.

Cô gõ một dòng trạng thái đầy tâm trạng, thể hiện sự mệt mỏi với công việc và sự cô đơn của mình: Tất cả những người điên rồ đều muốn một cuộc sống bình thường, nhưng những người bình thường lại sợ hãi điên rồ.

Chỉ vài giây sau, một thông báo hiện lên. Kẻ Lữ Hành đã bình luận.

Kẻ Lữ Hành (Hoàng Minh) viết: Đừng sợ hãi điên rồ, Mây Xanh. Điên rồ là nơi sáng tạo sinh ra. Và không ai có thể lấy đi khả năng sáng tạo của bạn. Dù là ai đi chăng nữa.

Dương mỉm cười. Cô thấy được sự an ủi. Anh ấy không biết cô là ai, nhưng anh ấy luôn hiểu những gì cô đang cảm nhận. Cô lập tức nhấn vào tin nhắn của anh. Thùy Dương, Sếp Kỷ Luật của FutureMinds, đã biến mất. Chỉ còn lại Mây Xanh, cô gái yếu đuối đang tìm kiếm sự đồng cảm từ một người lạ hoàn hảo.

Minh, ở căn hộ ngay sát vách của Dương, vừa tắt máy tính. Anh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, anh đã được là chính mình, là Kẻ Lữ Hành—người đưa ra lời khuyên sâu sắc cho một cô gái ngọt ngào tên là Mây Xanh. Anh không hề biết rằng, cô gái đó chính là Thùy Dương—người đã bác bỏ ý tưởng "điên rồ" của anh chỉ vài giờ trước.

Mối quan hệ kép đã được thiết lập. Sự đối đầu căng thẳng ngoài đời thực đối lập hoàn toàn với sự kết nối cảm xúc trên mạng xã hội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×