Thùy Dương, sau cuộc tranh cãi căng thẳng với Hoàng Minh, cần một nơi để trút bỏ lớp vỏ bọc Giám đốc Sáng tạo cứng rắn. Cô không muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ bạn bè hoặc gia đình; cô sợ sự phán xét. Vì vậy, cô tìm đến Mây Xanh, danh tính ẩn danh mà cô đã tạo ra hai năm trước trên một diễn đàn sáng tạo nghệ thuật.
Đêm đó, chiếc laptop của Dương mở ra, tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ. Cô không còn mặc chiếc áo sơ mi là lượt; cô khoác một chiếc áo nỉ cũ, ngồi co ro trên ghế sofa.
Cô gõ một bài viết, không phải về chiến lược marketing, mà về sự cô đơn:
@MâyXanh: Tất cả những áp lực này giống như một chiếc áo giáp quá chật. Nó bảo vệ mình khỏi thế giới, nhưng cũng bóp nghẹt cả hơi thở. Mình muốn buông bỏ sự hoàn hảo và chỉ đơn giản là được vẽ những gì mình thích, không phải những gì thị trường muốn.
Chỉ vài phút sau, thông báo quen thuộc bật lên. Đó là Kẻ Lữ Hành. Anh ta luôn là người đầu tiên trả lời, như thể anh ta đang chờ đợi cô.
@KẻLữHành: Áo giáp quá chật, Mây Xanh? Vậy thì cởi nó ra. Sáng tạo không bao giờ là sự hoàn hảo, nó là sự chân thật. Hãy vẽ cho chính bạn, ngay cả khi nó chỉ là một nét nguệch ngoạc trên giấy ăn. Đừng để người khác định nghĩa giá trị của nét cọ của bạn.
Dương cảm thấy một luồng ấm áp chạy dọc sống lưng. Cô ngạc nhiên trước sự thấu hiểu của Kẻ Lữ Hành. Anh ta luôn biết cách đi thẳng vào vấn đề của cô mà không hề hỏi về chi tiết công việc.
@MâyXanh: Dễ nói hơn làm. Luôn có những người ngoài kia muốn cắt xén ý tưởng của bạn, muốn bắt bạn phải đi theo con đường an toàn, nhàm chán của họ. Họ nghĩ sự kỷ luật là quan trọng hơn sự bùng nổ.
Minh, ở căn hộ ngay sát vách, đang nhấp một ngụm trà nóng. Anh biết cô gái này đang gặp khó khăn. Anh nhớ đến lời lẽ cứng rắn của Thùy Dương trong cuộc họp hôm nay. Anh nghĩ, nếu Mây Xanh làm việc cho một người như Thùy Dương, chắc chắn cô sẽ bị tổn thương rất nhiều.
Anh gõ tin nhắn trả lời, với sự nhiệt huyết và sự sâu sắc mà anh không bao giờ dám thể hiện trước Thùy Dương:
@KẻLữHành: Vậy hãy cho họ thấy sự bùng nổ. Sáng tạo là một cuộc nổi loạn ôn hòa. Hãy dũng cảm lên, Mây Xanh. Dù công việc có tệ đến đâu, bạn luôn có thể trở lại đây, nơi bạn là chính mình. Và tôi sẽ ở đây, chờ bạn bùng nổ.
Lời hứa đó chạm đến Dương. Cô cảm thấy trái tim mình mềm lại. Cô quyết định đẩy mọi thứ đi xa hơn một chút.
@MâyXanh: Anh có thể gọi cho tôi không? Tôi chỉ cần nghe giọng nói của ai đó mà không phải là tiếng gõ máy tính hay tiếng chuông điện thoại công việc.
Minh hơi lưỡng lự. Trong suốt sáu tháng trò chuyện, họ chưa bao giờ gọi cho nhau ngoài những tin nhắn và voice chat ngắn. Anh không muốn tiết lộ danh tính, nhưng anh cũng không muốn từ chối cô.
Minh nhanh chóng bật chức năng thay đổi giọng nói của một ứng dụng trò chuyện và chấp nhận cuộc gọi. Giọng anh qua ứng dụng trở nên trầm hơn, có chút vang vọng, khác hẳn giọng nói tự nhiên của anh.
"Chào, Mây Xanh," giọng Minh vang lên.
Dương nhắm mắt lại. Giọng nói này, lạ lẫm nhưng đầy sự an ủi, thật sự xoa dịu cô.
"Chào, Kẻ Lữ Hành," Dương đáp. Cô không dùng chức năng thay đổi giọng nói, nhưng cô nói nhỏ và nhẹ nhàng hơn giọng nói quyền lực mà cô dùng ở công ty.
Họ trò chuyện về những điều phiếm: bộ phim cũ, hương vị cà phê yêu thích, và về cảm giác "mắc kẹt" trong cuộc sống.
Dương tâm sự: "Anh biết không, tôi có một đồng nghiệp... cô ấy là Giám đốc Sáng tạo, nhưng cô ấy quá cứng nhắc. Tôi ước gì cô ấy biết thả lỏng. Tôi phải làm việc với cô ấy, và điều đó đang giết chết sự sáng tạo của tôi."
Minh mỉm cười cay đắng. Anh đang nói chuyện với chính cô!
"Cô ấy phải chịu áp lực, Mây Xanh," Minh đáp. "Có lẽ cô ấy không xấu. Cô ấy chỉ đang sợ hãi. Cô ấy dùng sự cứng nhắc để bảo vệ điều gì đó. Bạn nên thử nhìn thấy cô ấy sau lớp áo giáp."
Dương ngạc nhiên. "Tôi không nghĩ đến điều đó. Anh luôn nhìn thấy mặt tốt của mọi người, Kẻ Lữ Hành."
"Không," Minh nói nhẹ nhàng. "Tôi chỉ cố gắng nhớ rằng chúng ta là những gì chúng ta tạo ra, không phải là những gì chúng ta bị buộc phải trở thành. Và tôi tin rằng, người đồng nghiệp của bạn cũng như bạn, chỉ cần một chút bình yên."
Cuộc gọi kéo dài gần một giờ. Khi kết thúc, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Dương nằm xuống giường. Cô cảm thấy biết ơn người đàn ông bí ẩn này. Anh là bến đỗ cảm xúc của cô, là người duy nhất giúp cô cởi bỏ chiếc áo giáp.
Minh tắt máy tính. Anh nhìn ra cửa sổ, ánh sáng từ căn hộ của Dương vẫn còn sáng. Anh cảm thấy một sự kết nối mãnh liệt và đầy nghịch lý. Người phụ nữ ngoài đời khiến anh bực bội nhất lại là người phụ nữ anh muốn bảo vệ nhất trên mạng. Anh tự hỏi, liệu Thùy Dương có phải là Mây Xanh nếu không có chiếc áo giáp đó?
Anh quyết định, anh sẽ tìm hiểu về cô.
Mối quan hệ ảo đã tiến sâu hơn. Sự hiểu lầm về danh tính thực của nhau đang làm tăng thêm sự lãng mạn trên mạng và sự thù địch ngoài đời.