bên kia màn hình

Chương 10: Chân Dung Hai Mảnh Ghép


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời thú nhận của Hoàng Minh trong đêm say rượu đã làm cả Thùy Dương và chính anh trở nên bối rối. Dương tin rằng anh đang nói về một người phụ nữ khác ngoài đời thực, một họa sĩ mà cô không biết. Minh lại tin rằng anh đã thể hiện tình cảm của mình một cách chân thật nhất với Mây Xanh, người phụ nữ mà anh tin là duy nhất.

Cả hai ngày sau đó, họ đều làm việc trong sự im lặng. Thùy Dương luôn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí còn tránh mặt anh. Cô cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Cô đã dũng cảm mở lòng với Kẻ Lữ Hành và để anh nhìn thấy những tổn thương của cô, chỉ để phát hiện ra rằng anh đang hẹn hò với một người khác. Sự ghen tỵ và nỗi đau bị phản bội đã làm lu mờ mọi lý do của cô.

Hoàng Minh cũng cảm thấy bối rối không kém. Anh đã gửi lời thú nhận tình cảm, nhưng Mây Xanh lại không trả lời. Anh biết cô đã đọc tin nhắn, nhưng cô lại im lặng. Anh cảm thấy một sự thất vọng sâu sắc. Anh không thể hiểu được tại sao cô lại im lặng như vậy.

Vào một buổi chiều mưa, Minh quyết định phải làm rõ mọi thứ. Anh mở điện thoại, truy cập vào tài khoản Kẻ Lữ Hành, và gõ một tin nhắn duy nhất, dũng cảm hơn bất kỳ tin nhắn nào anh từng gửi:

@KẻLữHành: Anh cần gặp em. Anh không thể nói chuyện qua màn hình nữa. Anh không biết tại sao em im lặng, nhưng anh muốn em biết rằng lời nói của anh là thật. Anh yêu em, Mây Xanh. Dù em có là ai, dù em có ở đâu, anh muốn gặp em. Chúng ta hãy gặp nhau ở quán cà phê "Không Gian" vào thứ Bảy này, lúc 9 giờ sáng. Anh sẽ chờ em.

Minh nhấn nút gửi. Anh đã đặt cược tất cả.

Dương đang ngồi trong căn hộ, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tin nhắn của anh làm cô sững sờ. Anh muốn gặp cô? Anh muốn gặp "họa sĩ" đó?

Cô cảm thấy trái tim mình nhói đau. Cô muốn chấp nhận lời đề nghị đó để xem người phụ nữ đó là ai. Cô muốn đối mặt với sự thật, dù nó có đau đớn đến đâu.

Nhưng lý trí của cô lại ngăn cản. Nếu cô đến, cô sẽ phải đối mặt với hai người: Hoàng Minh, và người phụ nữ mà anh yêu. Cô sẽ phải chứng kiến anh hạnh phúc với một người khác, và cô không đủ dũng cảm để làm điều đó.

Cô quyết định từ chối. Cô gõ tin nhắn trả lời: Anh không cần phải đợi tôi đâu, Kẻ Lữ Hành. Tôi nghĩ chúng ta... nên kết thúc ở đây. Chúc anh hạnh phúc.

Cô nhấn nút gửi, nước mắt lăn dài.

Minh đọc tin nhắn của cô, tim anh như vỡ vụn. Anh không thể tin được rằng Mây Xanh lại từ chối anh. Anh đã quá thẳng thắn ư? Hay anh đã làm gì sai?

Anh quyết định không bỏ cuộc. Anh tiếp tục nhắn tin: Anh sẽ chờ em. Cho dù em không đến, anh cũng sẽ đến. Anh sẽ chờ em để nói lời tạm biệt chính thức.

Tin nhắn này lại một lần nữa thay đổi suy nghĩ của Dương. Anh sẽ đến. Anh sẽ chờ cô. Cô không thể để anh chờ vô vọng. Cô cần phải kết thúc mọi chuyện, một lần và mãi mãi.

Dương quyết định, cô sẽ đến. Cô sẽ đối mặt với anh, và với người phụ nữ mà anh yêu. Cô sẽ đặt dấu chấm hết cho câu chuyện lãng mạn ảo tưởng này.

Thứ Bảy, 9 giờ sáng.

Hoàng Minh đến quán cà phê "Không Gian". Anh mặc một chiếc áo khoác giản dị, ngồi xuống một góc khuất. Anh cầm theo một cuốn sổ phác thảo, để chuẩn bị vẽ bức chân dung của cô. Anh không biết cô sẽ đến, nhưng anh vẫn muốn vẽ cô một lần cuối.

Anh chờ đợi.

Anh nhìn ra cửa sổ, nhìn những người đi ngang qua. Mỗi lần một cô gái bước vào, trái tim anh lại đập mạnh. Nhưng không ai trong số họ là Mây Xanh của anh.

Anh chờ đợi thêm 15 phút, 30 phút...

Anh quyết định, sẽ chờ thêm một giờ nữa. Nếu cô không đến, anh sẽ ra về, và đóng lại cánh cửa này mãi mãi.

Đúng lúc đó, một chiếc taxi dừng lại trước quán cà phê.

Một cô gái bước xuống, mặc một chiếc áo khoác mỏng, tóc búi cao. Cô không trang điểm, và ánh mắt cô đầy sự mệt mỏi. Cô không phải là Mây Xanh mà anh đã tưởng tượng: một cô gái ngọt ngào, tươi sáng, nhưng cô cũng không phải là Thùy Dương cứng nhắc. Cô là sự kết hợp của cả hai.

Dương bước vào quán cà phê. Cô nhìn thấy anh đang ngồi ở góc khuất, và cô cảm thấy sự dũng khí của mình tan biến. Cô muốn bỏ chạy. Nhưng cô đã quá mệt mỏi với việc chạy trốn.

Cô tiến lại gần.

Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy vẻ thất vọng. Anh nghĩ rằng cô gái này chỉ là một người lạ.

Nhưng rồi anh nhìn kỹ. Cô có chiếc áo khoác mà anh đã đưa cho cô. Cô có vóc dáng quen thuộc của Thùy Dương. Và... cô có cùng một đôi mắt mà anh đã nhìn thấy qua cuộc gọi video.

"Dương...?" Minh thì thầm.

Dương gật đầu. Cô không còn che giấu. Cô đã ở đây, đối mặt với sự thật.

"Anh không phải là... Kẻ Lữ Hành," Dương nói, giọng cô run rẩy. "Anh... đã nói dối em."

"Em cũng vậy mà," Minh đáp.

Họ nhìn nhau, hai mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh đã tìm thấy nhau. Mối quan hệ lãng mạn trên mạng và sự đối đầu ngoài đời đã trở thành một. Họ không thể trốn tránh nữa.

Mối quan hệ kép đã hoàn toàn vỡ vụn, để lại hai con người thực đối mặt với nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×