Dự án BlueSky đã được trình bày thành công, và để ăn mừng, công ty tổ chức một bữa tiệc ấm cúng tại một quán bar sang trọng. Thùy Dương và Hoàng Minh đều có mặt, nhưng họ tránh nhau như hai thỏi nam châm cùng cực. Sự đối đầu chuyên nghiệp đã bị thay thế bởi một sự lúng túng cá nhân, một sự im lặng đầy ắp những lời chưa nói.
Dương ngồi ở một góc, uống một ly vang đỏ, quan sát Minh từ xa. Anh đang cười nói vui vẻ với các đồng nghiệp khác, vẻ mặt thoải mái và thân thiện, hoàn toàn khác với con người anh khi làm việc với cô. Cô cảm thấy một sự ghen tỵ cay đắng khi nhìn thấy anh được là chính mình, là Kẻ Lữ Hành trong thế giới thực.
Minh cũng cảm thấy không thoải mái. Anh biết Dương đang nhìn mình, và anh muốn đến nói chuyện với cô. Nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu. Anh sợ rằng bất kỳ lời nói nào cũng sẽ làm hỏng sự cân bằng mong manh mà họ đã đạt được.
Trong lúc đó, Minh bị kéo vào một cuộc trò chuyện với Quân - đồng nghiệp cũ và là người luôn ganh tỵ với vị trí của anh. Quân cố ý làm Minh say để moi thông tin.
"Nghe nói dạo này cậu thay đổi lắm," Quân nói, cười cợt. "Không còn lãng du như xưa nữa. Chắc là vì có người yêu rồi à?"
Minh say mềm, không còn tỉnh táo. Anh cười khà khà và gật đầu. "Đúng vậy! Anh đã... tìm thấy cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời này."
"Tuyệt vời đến mức nào?" Quân hỏi, tò mò.
Minh nhìn Quân, nhưng ánh mắt anh lại mơ màng hướng về phía Thùy Dương đang đứng ở góc phòng. Mặc dù say, tâm trí anh vẫn chỉ nghĩ về cô.
"Cô ấy... rất đặc biệt," Minh nói, giọng anh đầy yêu thương và chân thật. "Cô ấy sống nội tâm, hay suy nghĩ. Cô ấy rất giỏi giấu cảm xúc, nhưng tôi biết bên trong cô ấy là một người ấm áp, cần được che chở. Tôi đã nói chuyện với cô ấy hàng tháng trời. Cô ấy chính là lý do tôi không bỏ cuộc."
Minh không hề nhận ra rằng, những lời anh nói về Mây Xanh đang vô tình mô tả chính xác Thùy Dương. Anh nghĩ rằng Quân sẽ hiểu anh đang nói về một người phụ nữ khác.
Nhưng Quân lại nghĩ Minh đang khoe khoang về một cô gái ngoài đời thực. "Chà, cậu giữ bí mật giỏi đấy. Cô ấy làm nghề gì? Có xinh không?"
Minh cười, "Cô ấy là họa sĩ. Cô ấy không bao giờ nhận mình giỏi, nhưng đối với tôi, cô ấy là thiên tài. Tôi... tôi yêu cô ấy."
Trong góc phòng, Thùy Dương bất ngờ nhận được một cuộc gọi công việc và đi ra ngoài để nghe. Cô đi ngang qua chỗ Minh đang đứng, và vô tình nghe được đoạn hội thoại cuối cùng.
Cô chỉ nghe thấy một câu duy nhất: "Cô ấy là họa sĩ... Tôi... tôi yêu cô ấy."
Tim Dương thắt lại. Cô biết Hoàng Minh cũng là một người nghệ sĩ, nhưng anh đã nói rằng anh đã yêu một cô gái. Cô biết anh là Kẻ Lữ Hành, nhưng cô lại không thể là Mây Xanh một cách hoàn toàn. Cô đã giấu anh, và anh cũng đã giấu cô. Anh đã tìm thấy một cô gái khác ngoài đời thực để yêu, một người không phải là Mây Xanh.
Dương cảm thấy một nỗi đau nhói lên. Cô cảm thấy bị tổn thương và bị phản bội. Cô cứ nghĩ rằng mối quan hệ của họ, dù phức tạp, là một điều đặc biệt. Nhưng bây giờ, có vẻ như Hoàng Minh đã tìm thấy một người khác để yêu ngoài đời thực.
Cô nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, bỏ mặc sự hỗn loạn sau lưng.
Minh, say mềm, không hề hay biết rằng những lời nói thật lòng của anh về Mây Xanh đã vô tình gây ra một sự hiểu lầm lớn cho Thùy Dương. Anh cứ nghĩ rằng cô đang ở trong bữa tiệc, không biết rằng cô đã bỏ đi.
Sáng hôm sau, khi tỉnh rượu, Minh kiểm tra điện thoại. Tin nhắn cuối cùng của anh với Mây Xanh là từ hai ngày trước. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn nói cho cô biết về lời thú nhận tình cảm mà anh đã nói trong đêm qua.
Anh gõ một tin nhắn: "Anh đã có một đêm say. Anh đã nói với một người bạn rằng anh yêu em. Anh đã rất sợ hãi. Nhưng anh nghĩ rằng đó là sự thật. Anh yêu Mây Xanh."
Minh không hề biết rằng, bên kia màn hình, Thùy Dương đang nhìn vào tin nhắn của anh với một trái tim tan vỡ. Cô tin rằng những lời này không dành cho cô, mà dành cho "người họa sĩ" khác mà anh đã nói đến.
Một lời nói dối bất đắc dĩ đã tạo ra một sự hiểu lầm lớn. Thùy Dương tin rằng Hoàng Minh đã tìm thấy tình yêu ngoài đời thực.