Buổi sáng sau cuộc gọi video, không khí tại FutureMinds Agency đặc quánh lại vì sự căng thẳng. Thùy Dương đã dành đêm để làm lại bản thiết kế theo hướng an toàn, nhưng cô lại cảm thấy trống rỗng và giận dữ. Cô biết Hoàng Minh đã phải nộp lại bản phác thảo vào lúc 8 giờ sáng, và cô đã nhận được nó—hoàn hảo, đúng nguyên tắc, và hoàn toàn thiếu cảm xúc.
Dương triệu tập một cuộc họp ngắn. "Bản thiết kế cuối cùng của Hoàng Minh đã được duyệt," cô thông báo một cách lạnh lùng. "Chúng ta sẽ trình bày phương án tối giản, an toàn. Không có sự đột phá, nhưng đảm bảo không có rủi ro. Tôi tin tưởng vào sự kỷ luật."
Minh ngồi đó, không phản ứng. Anh nhìn chằm chằm vào Dương, không phải bằng sự thù địch, mà bằng một nỗi buồn sâu sắc. Anh biết anh đã phải giết chết linh hồn của Kẻ Lữ Hành để làm hài lòng Thùy Dương Giám đốc Sáng tạo.
"Cô luôn tìm kiếm sự an toàn, Dương," Minh nói, giọng anh trầm xuống, không còn sự châm chọc thường thấy. "Đó là lý do cô sẽ không bao giờ nhìn thấy kiệt tác."
Dương cảm thấy lời nói của anh như một mũi kim đâm thẳng vào tim, bởi vì Kẻ Lữ Hành đã nói những điều tương tự với Mây Xanh tối qua. Cô cố gắng giữ vững lớp vỏ bọc.
"Tôi tìm kiếm sự thành công, Minh. Sự thành công được đo bằng con số, không phải cảm xúc. Cuộc họp kết thúc."
Vào giờ ăn trưa, Thùy Dương quyết định không rời văn phòng. Cô mua một hộp salad tối giản và ăn một mình trong căn bếp nhỏ của công ty. Cô cần sự yên tĩnh để lấy lại tinh thần.
Đúng lúc đó, Hoàng Minh bước vào.
Căn bếp đột ngột trở nên quá nhỏ bé. Không khí lập tức đông cứng lại. Cả hai chỉ là hai con người cô đơn đang cố gắng tồn tại trong sự im lặng căng thẳng.
Minh mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa chua. Anh ngồi đối diện cô, cách nhau một chiếc bàn nhỏ màu trắng.
Dương cố gắng lờ anh đi, tập trung vào món salad không hương vị của mình. Cô cảm nhận được ánh mắt anh, nhưng không dám ngước lên.
"Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua," Minh bất ngờ phá vỡ sự im lặng.
Dương ngẩng đầu. "Về điều gì? Sự chậm trễ hay lời buộc tội tôi là cỗ máy?"
Minh thở dài. "Về việc gọi cô là cỗ máy. Tôi biết cô không phải. Cô chỉ đang tự ép buộc bản thân phải là một cỗ máy."
Dương siết chặt chiếc dĩa. Cô ghét khi anh tỏ ra thấu hiểu. Anh ngoài đời thực, kẻ đối địch của cô, không có quyền nhìn thấy Mây Xanh bên trong cô.
"Anh không cần phải xin lỗi, Hoàng Minh," Dương lạnh lùng đáp. "Chúng ta là đồng nghiệp. Chỉ có công việc. Anh không cần phải phân tích tâm lý của tôi."
Minh không nói gì thêm. Anh biết cô đã dựng lên một bức tường cao hơn.
Đúng lúc đó, điện thoại của Minh rung lên. Đó là một tin nhắn.
Minh liếc nhìn màn hình, và một nụ cười ấm áp, rạng rỡ nở trên môi anh—một nụ cười hoàn toàn khác với nụ cười châm chọc mà Dương thường thấy. Nụ cười ấy là sự thanh thản và hạnh phúc mà cô chưa từng thấy ở anh.
Minh lập tức trả lời tin nhắn, ánh mắt anh đầy dịu dàng.
Dương, theo phản xạ, nhìn thấy một phần nhỏ trên màn hình điện thoại của anh: một biểu tượng đám mây nhỏ màu xanh và tên tài khoản là Mây Xanh.
Trái tim Dương như ngừng đập. Mây Xanh đang nhắn tin cho anh? Ai đó đang dùng danh tính của cô để nhắn tin cho đồng nghiệp cô? Cô cảm thấy một cảm giác ghen tị và tức giận vô lý.
Minh, hoàn toàn không biết Dương đang nhìn trộm, đứng dậy. Anh dọn dẹp hộp sữa chua và quay sang cô.
"Tôi có việc gấp cần phải làm," Minh nói. "Tối nay tôi sẽ làm việc ở nhà. Bản trình bày cuối cùng sẽ sẵn sàng vào sáng mai."
Anh rời đi, và ánh mắt Dương dõi theo anh. Cô thấy Minh đi thẳng ra khỏi tòa nhà, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại với nụ cười đó.
Dương ngồi lại một mình, cố gắng tiêu hóa sự trùng hợp này. Hoàng Minh, người đàn ông lãng mạn và thấu hiểu đang nói chuyện với Mây Xanh trên mạng xã hội, lại là Hoàng Minh đối địch và châm chọc ngoài đời thực.
Cô mở điện thoại của mình. Tin nhắn mới nhất của cô với Kẻ Lữ Hành vẫn còn đó, và anh ta chưa trả lời từ sau cuộc gọi đêm qua.
Khoan đã. Anh ấy vừa nhắn tin cho Mây Xanh của anh ấy!
Dương chợt nhận ra: Có thể có một Mây Xanh khác.
Nhưng cảm giác ghen tị không thể dập tắt. Cô vừa nhìn thấy nụ cười hạnh phúc nhất của anh, và nó dành cho một người phụ nữ tên là Mây Xanh.
Cùng lúc đó, Hoàng Minh, đang đi thang máy xuống, thở phào nhẹ nhõm. Tin nhắn anh vừa nhận là từ Mây Xanh (Thùy Dương), cô chỉ gửi một biểu tượng mặt cười đơn giản sau khi kết thúc cuộc gọi. Nụ cười của anh dành cho cô gái ấy, người duy nhất nhìn thấy anh là Kẻ Lữ Hành ấm áp.
Minh hoàn toàn không biết rằng ánh mắt Dương đã bắt được danh tính ảo của cô. Anh chỉ cảm thấy mình phải nhanh chóng về nhà để hoàn thành bản phác thảo "Chiếc Áo Giáp" để gửi tặng Mây Xanh—món quà không liên quan đến công việc, sử dụng chính phong cách mà Thùy Dương đã bác bỏ.