bên kia màn hình

Chương 4: Cuộc Gọi Nửa Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm căng thẳng làm lại bản thiết kế và cuộc tranh cãi về ý tưởng, Thùy Dương cảm thấy kiệt sức. Cô vừa hoàn thành bản chỉnh sửa cuối cùng, phiên bản an toàn, nhàm chán mà cô ghét. Cô biết Hoàng Minh cũng đã làm việc xuyên đêm để nộp lại bản phác thảo theo yêu cầu của cô. Cảm giác chiến thắng không hề ngọt ngào, chỉ còn lại sự trống rỗng.

Đã gần 1 giờ sáng. Cô lại tìm đến Mây Xanh.

Cô đăng một hình ảnh về chiếc bàn làm việc bừa bộn của mình, với một câu hỏi: Mình có thật sự đang làm điều đúng đắn không, hay chỉ đang tự giam mình trong một cái lồng được mạ vàng?

Ngay lập tức, Kẻ Lữ Hành trả lời: Anh nghĩ, những chiếc lồng mạ vàng thường khó thoát ra nhất. Anh vừa nộp lại một dự án theo yêu cầu của "sếp kỷ luật" của anh. Anh đã phải bóp nghẹt một phần linh hồn của mình.

Tin nhắn này khiến Dương sững sờ. Anh ta cũng đang đối mặt với sự gò bó tương tự!

@MâyXanh: Anh có muốn... gọi lại không? Tôi cảm thấy chúng ta cần một lời thú tội tập thể.

@KẻLữHành: Anh rất sẵn lòng. Nhưng, anh có một yêu cầu nhỏ: Chúng ta hãy giữ bí mật về khuôn mặt. Anh muốn chúng ta mãi mãi là hai tâm hồn không bị ràng buộc bởi hình dáng.

Dương đồng ý. Cô cảm thấy an toàn hơn khi giấu đi sự thật rằng cô là Giám đốc Sáng tạo Thùy Dương.

Cuộc gọi video được kết nối.

Hoàng Minh, ở căn hộ bên cạnh, chỉ chiếu phần trần nhà và một góc bàn làm việc tối. Anh vẫn dùng chức năng thay đổi giọng nói khiến giọng anh trầm và vang hơn.

Dương, ở căn hộ bên này, cố gắng chỉ chiếu nửa dưới khuôn mặt. Cô không dùng chức năng thay đổi giọng nói, nhưng cô nói nhỏ nhẹ, giọng điệu hoàn toàn khác với giọng nói đầy quyền lực ở công ty.

"Chúng ta vừa trải qua một ngày tồi tệ, phải không?" Dương hỏi, giọng cô chất chứa sự mệt mỏi.

"Đúng vậy," Minh đáp, với chất giọng đã được chỉnh sửa. "Sếp của anh là một cơn ác mộng. Cô ấy chỉ thấy con số và nguyên tắc. Cô ấy không thấy nghệ thuật. Anh đã phải hủy bỏ ý tưởng tuyệt vời nhất của anh cho dự án lớn tuần tới."

Dương cảm thấy tội lỗi. Cô chính là cơn ác mộng đó. Nhưng cô không thể thú nhận. Thay vào đó, cô chia sẻ nỗi đau của mình:

"Đồng nghiệp của tôi... cô ấy là Giám đốc Sáng tạo. Cô ấy buộc tôi phải tuân thủ những quy tắc cũ rích, cô ấy không bao giờ tin tưởng vào sự đột phá. Cô ấy khiến tôi cảm thấy mình là một người hèn nhát, chỉ dám chọn sự an toàn."

Minh thở dài. "Nghe quen quá. Sếp của anh cũng vậy. Cô ấy là một phụ nữ trẻ, nhưng lại mang tư tưởng già cỗi. Anh ước gì cô ấy có thể thả lỏng một chút. Anh nghĩ, cô ấy đang cô đơn. Cô ấy dùng sự cầu toàn để che giấu một nỗi sợ hãi nào đó."

Lời nhận xét này đánh mạnh vào Dương. Cô ngạc nhiên trước sự thấu hiểu của Kẻ Lữ Hành. Anh ta nói đúng. Cô sợ thất bại, và cô dùng sự kỷ luật để tránh xa nó.

"Vậy... anh đã làm gì với ý tưởng đột phá của anh?" Dương hỏi, tò mò.

"Anh đã hủy nó cho công ty," Minh nói. "Nhưng anh không hủy nó cho anh. Anh đã phác thảo nó, chỉ cho chính anh thôi. Nó là nơi anh trút bỏ sự thất vọng. Anh gọi nó là 'Chiếc Áo Giáp' – là cách để anh thoát khỏi sự gò bó."

Dương cảm thấy xúc động. "Chiếc Áo Giáp... Giống như cảm giác của tôi khi ở trong chiếc áo giáp quá chật."

"Phải," Minh xác nhận. "Và anh sẽ gửi 'Chiếc Áo Giáp' đó cho bạn, Mây Xanh. Nó là tác phẩm của sự thất vọng, nhưng anh nghĩ bạn sẽ hiểu nó."

Họ chuyển sang trò chuyện về những điều nhẹ nhàng hơn. Minh nói về tình yêu của anh đối với những chuyến đi ngẫu hứng và nhiếp ảnh đường phố. Dương nói về sở thích sưu tầm đồ gốm cũ và sự yên bình của những buổi sáng mưa.

Trong cuộc trò chuyện, Dương vô tình tiết lộ một chi tiết nhỏ: "Tôi có một vết sẹo nhỏ hình ngôi sao trên ngón trỏ phải. Tôi có nó từ khi cố gắng làm đồ gốm hồi bé."

Minh lập tức chú ý. Ngón trỏ phải có vết sẹo hình ngôi sao. Anh ghi nhớ chi tiết này. Ngoài đời, anh chưa từng nhìn thấy bàn tay của Thùy Dương gần đến mức đó.

Đến khi cuộc gọi kết thúc, cả hai đều cảm thấy được chữa lành.

Dương nhìn chiếc điện thoại. Cô vừa dành một giờ để nói xấu chính mình và công việc của mình với đồng nghiệp đối địch mà cô không hề hay biết. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là, Kẻ Lữ Hành đã nhìn thấy cô, đã hiểu cô.

Minh tắt ứng dụng thay đổi giọng nói. Anh cảm thấy một sự hỗn loạn thú vị. Anh và Thùy Dương là hai mặt của một đồng xu, chiến đấu và yêu nhau trong hai không gian hoàn toàn khác biệt. Anh càng ghét Thùy Dương kỷ luật, anh lại càng yêu Mây Xanh yếu đuối.

Anh nghĩ đến cuộc họp ngày mai. Anh phải đối mặt với Giám đốc Sáng tạo cứng nhắc, nhưng bây giờ, anh có một bí mật ngọt ngào: Anh đang giữ lấy linh hồn của cô ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×