Sự thật đã rõ ràng. Hoàng Minh, người đàn ông cô ghét bỏ ở công ty, chính là Kẻ Lữ Hành, người cô tin tưởng và yêu mến trên mạng xã hội.
Thùy Dương cảm thấy đầu óc quay cuồng, không thể tập trung vào công việc. Mọi hành động của Minh trong phòng họp đều trở nên có ý nghĩa khác: sự chậm trễ của anh là sự nổi loạn của một tâm hồn sáng tạo, và nụ cười của anh dành cho cô, không phải cho một "Mây Xanh" khác.
Cả ngày hôm đó, cô cố gắng tránh mặt anh. Cô cảm thấy xấu hổ và bị phản bội, nhưng cô cũng nhận ra sự phức tạp của tình huống. Cô đã than phiền về chính mình với anh, và anh cũng đã làm tương tự. Họ là hai người xa lạ, nhưng lại là hai mảnh ghép hoàn hảo của cùng một câu đố.
Buổi tối, Dương làm việc muộn để hoàn thành một số chỉnh sửa cuối cùng. Cô không muốn về nhà sớm và đối mặt với sự thật rằng Hoàng Minh cũng là hàng xóm của cô, ở căn hộ ngay sát vách. Khi cô rời khỏi văn phòng, đã gần 10 giờ tối.
Ngoài trời, cơn gió lạnh bất ngờ thổi đến. Dương rùng mình nhận ra mình đã bỏ quên chiếc áo khoác ở văn phòng. Cô không có thời gian để quay lại lấy.
Cô nhanh chóng đi xuống bãi đỗ xe và lái xe về nhà. Tuy nhiên, khi cô ra khỏi xe ở hầm chung cư, một chiếc xe khác cũng vừa dừng lại. Đó là Hoàng Minh.
Trái tim Dương đập mạnh. Họ lại chạm mặt. Cô định giả vờ không thấy anh, nhưng anh đã nhìn thấy cô.
"Cô cũng về muộn sao, Dương?" Minh hỏi, giọng anh thân thiện hơn một chút so với bình thường.
"Ừ," Dương trả lời cộc lốc. Cô chỉ muốn nhanh chóng lên căn hộ của mình.
Minh nhìn thấy cô run rẩy vì lạnh. "Cô không mặc áo khoác sao?"
Dương gật đầu. "Tôi bỏ quên nó ở văn phòng. Tôi sẽ quay lại lấy sau."
"Đợi một chút." Minh nói. Anh lấy một chiếc túi từ trong xe, bên trong là chiếc áo khoác của cô. "Tôi đã tìm thấy nó trên bàn của cô. Tôi biết cô thường về muộn, nên tôi nghĩ có lẽ cô sẽ cần nó."
Hành động này, dù nhỏ nhặt, lại khiến Dương bối rối. Cô đã quen với sự đối đầu lạnh lùng của anh, nhưng hành động tử tế này lại là của Kẻ Lữ Hành ấm áp.
"Cảm ơn anh," Dương nói, giọng cô nhỏ hơn bình thường. Cô nhận lấy chiếc áo khoác.
"Không có gì," Minh đáp, nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. Anh nhận thấy sự khác biệt trong giọng điệu của cô, sự mềm yếu hiếm hoi.
"Anh có khỏe không?" Dương bất ngờ hỏi, lời nói tuột ra khỏi miệng trước khi cô kịp suy nghĩ. Cô không hỏi Minh, cô hỏi Kẻ Lữ Hành.
Minh hơi sững sờ. "Tôi ổn. Tôi chỉ... cảm thấy mệt mỏi với những chiếc áo giáp. Tôi chỉ muốn trở về căn phòng của mình, nơi tôi có thể là chính mình."
Nghe câu trả lời này, Dương biết anh đang nói về việc anh là Kẻ Lữ Hành. Cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn thú nhận, nhưng nỗi sợ hãi lại kìm cô lại.
Họ cùng đi thang máy lên. Sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này không phải là sự im lặng lạnh lẽo. Đó là một sự im lặng đầy ẩn ý, nơi cả hai đều biết về danh tính bí mật của người kia.
Khi thang máy dừng lại ở tầng của họ, Minh bước ra. "Chào cô, Dương."
"Chào anh, Minh," Dương đáp.
Họ đi về hai phía đối diện. Dương bước vào căn hộ của mình, trái tim đập thình thịch. Cô đứng trước gương, nhìn chiếc áo khoác trong tay. Chiếc áo này là của cô, nhưng nó lại mang hơi ấm của anh.
Cùng lúc đó, Minh, ở căn hộ sát vách, đang nhìn qua cửa sổ. Anh thấy ánh đèn trong căn hộ của Dương bật lên. Anh nghĩ về lời thú nhận của cô về "vết sẹo gốm sứ". Anh đã chạm vào vết sẹo đó. Anh đã xác nhận được cô là Mây Xanh.
Hai con người đối địch đang sống ngay cạnh nhau, nhưng họ lại tìm thấy sự kết nối chỉ qua một chiếc màn hình. Cả hai đều nhận ra rằng họ đã yêu nhau, không phải chỉ là những danh tính hoàn hảo, mà là cả những điểm yếu và những tổn thương sâu thẳm.
Sự thật đã được xác nhận ở cả hai phía, và sự đối đầu của họ đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.