bên kia màn hình

Chương 8: Cà Phê và Triết Lý Sống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố áo khoác, sự căng thẳng giữa Thùy Dương và Hoàng Minh đã chuyển từ chuyên nghiệp sang cá nhân. Cả hai đều biết sự thật về người kia, nhưng không ai dám phá vỡ lớp vỏ bọc. Họ chỉ giao tiếp qua công việc bằng những lời lẽ lạnh lùng và chính xác nhất.

Minh cố gắng duy trì vẻ ngoài thoải mái của mình, nhưng anh liên tục bị phân tâm bởi ý nghĩ về Dương. Anh thấy mình muốn gửi tin nhắn cho Mây Xanh, nhưng cũng muốn nhìn thấy nụ cười của Thùy Dương ngoài đời thực.

Vào một chiều thứ Bảy, Dương quyết định trốn khỏi căn hộ để tìm một quán cà phê mới. Cô cần sự thay đổi không khí để hoàn thành bài báo cáo cá nhân. Cô chọn một quán cà phê sách nhỏ, vắng vẻ, nằm khuất trong một con hẻm cổ.

Dương ngồi xuống một góc khuất, mở laptop và gọi một ly cà phê đen. Cô mở mạng xã hội, và tin nhắn từ Kẻ Lữ Hành hiện lên.

@KẻLữHành: Anh vừa tìm thấy một cuốn sách triết lý tuyệt vời. Nó nói về việc tìm thấy ánh sáng trong bóng tối. Anh nghĩ cuốn sách này dành cho bạn, Mây Xanh. Nó sẽ nhắc nhở bạn rằng sự tĩnh lặng mới là nơi ý tưởng sinh ra.

Dương mỉm cười. Đó chính xác là những gì cô cần lúc này.

@MâyXanh: Nghe thật thú vị. Anh luôn tìm thấy những thứ đúng lúc tôi cần. Cảm ơn anh, Kẻ Lữ Hành.

@KẻLữHành: Anh muốn mua nó và gửi cho bạn. Anh muốn bạn có một thứ hữu hình từ anh, không phải chỉ là lời nói.

@MâyXanh: Không cần đâu, anh. Lời nói của anh đã là món quà rồi. Nhưng... tôi có thể hỏi tên cuốn sách không? Tôi muốn tìm nó.

Đúng lúc Dương đang gõ tin nhắn, cửa quán cà phê mở ra, và Hoàng Minh bước vào.

Anh không mặc đồ công sở, mà mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jeans. Anh bước đến quầy gọi đồ, và Dương nhận ra anh đang cầm một cuốn sách cũ.

Trái tim cô đập thình thịch. Cô cúi thấp đầu, hy vọng anh không nhìn thấy cô. Quán cà phê quá vắng, và cô không có chỗ nào để trốn.

Minh gọi cà phê và ngồi xuống bàn đối diện, cách cô khoảng ba mét.

Dương cố gắng giả vờ tập trung vào laptop, nhưng tai cô lại lắng nghe mọi tiếng động từ phía anh.

Minh mở cuốn sách ra, lật đến một trang nào đó. Anh lấy điện thoại ra và gõ tin nhắn.

Điện thoại của Dương rung lên. Đó là tin nhắn của Kẻ Lữ Hành:

@KẻLữHành: Tên cuốn sách là "Thế Giới Của Những Khoảng Lặng". Anh đang đọc một đoạn rất hay: "Chúng ta dành quá nhiều thời gian để theo đuổi sự hoàn hảo, mà quên mất rằng sự hỗn loạn là nơi mọi câu chuyện bắt đầu."

Dương lặng người. Cô nhìn sang Minh. Anh đang đọc cuốn sách. Cô nhìn vào trang sách anh đang mở. Dù cô không thể đọc chữ, cô thấy anh đang dùng bút gạch chân một đoạn văn.

Cô nhìn vào cuốn sách anh đang cầm: "Thế Giới Của Những Khoảng Lặng".

Mọi nghi ngờ đều tan biến. Anh không chỉ là Kẻ Lữ Hành, anh còn đang đọc chính cuốn sách anh giới thiệu cho cô, ngay tại thời điểm anh gửi tin nhắn!

Dương cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Cô cần phải nói chuyện với anh, không phải với Hoàng Minh đồng nghiệp, mà với Kẻ Lữ Hành.

Cô gập laptop lại, đi đến quầy gọi thêm một ly cà phê nữa. Khi cô đi ngang qua bàn của Minh, cô đột ngột dừng lại.

"Hoàng Minh," Dương nói, giọng cô khô khan.

Minh ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh hơi ngạc nhiên khi thấy cô ở đây. "Ồ, chào cô, Dương. Trùng hợp quá."

"Anh đang đọc gì vậy?" Dương hỏi, cố gắng tỏ ra thờ ơ.

Minh mỉm cười, một nụ cười chân thật hơn bất kỳ nụ cười nào cô từng thấy ở công ty. "Một cuốn sách triết lý cũ. Nó giúp tôi thoát khỏi những căng thẳng ở công ty."

Anh giơ cuốn sách lên, để cô thấy rõ tên: "Thế Giới Của Những Khoảng Lặng".

"Nó có nói về việc... sự hỗn loạn là nơi mọi câu chuyện bắt đầu không?" Dương hỏi, trực tiếp dò xét.

Minh nheo mắt, hơi bất ngờ. "Chính xác. Cô cũng đọc cuốn này à?"

Dương lắc đầu. "Chưa. Nhưng tôi biết một người... rất thích cuốn này. Người đó nói rằng chúng ta không nên sợ sự hỗn loạn."

Minh nhìn sâu vào mắt cô. Anh nhận ra cô đang nói ẩn ý. Cô đang nói về Kẻ Lữ Hành. Anh biết cô đang thử anh.

Minh quyết định không giả vờ nữa. Anh hạ giọng, nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy.

"Người đó nói đúng," Minh nói. "Sự hoàn hảo là một cái bẫy. Anh tin rằng người đang tìm kiếm sự hoàn hảo thường là người đang cố gắng che giấu một vết nứt nào đó trong cuộc sống."

Dương cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt. Anh đang nói về cô. Nhưng anh không hề châm chọc, anh đang an ủi.

"Người đó cũng nói... rằng tôi nên cởi bỏ chiếc áo giáp quá chật," Dương thì thầm, nói lại một câu mà Mây Xanh đã từng nói với Kẻ Lữ Hành.

Minh mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười đầy sự thấu hiểu. Anh gật đầu, chấp nhận trò chơi này.

"Vậy thì... cô đã cởi bỏ nó chưa?" Minh hỏi.

"Chưa," Dương nói, ánh mắt cô đầy sự đấu tranh. "Nó bảo vệ tôi."

"Nhưng nó có bóp nghẹt cô không?" Minh hỏi.

Dương im lặng. Cô biết anh đã nhìn thấy bản chất yếu đuối của cô, điều mà cô chỉ dám thể hiện qua Mây Xanh.

Cô lùi lại một bước. "Tôi phải đi. Chúc anh có một buổi chiều tĩnh lặng, Hoàng Minh."

"Chúc cô một buổi chiều không quá kỷ luật, Thùy Dương," Minh đáp.

Minh quay lại với cuốn sách của mình, nhưng anh không thể đọc được nữa. Anh biết cô đã hoàn toàn xác nhận danh tính của anh. Sự lãng mạn trên mạng đã chính thức bước vào cuộc đối đầu ngoài đời thực, mang theo tất cả sự thấu hiểu và tổn thương.

Sự xác nhận hoàn toàn đã diễn ra thông qua cuộc trò chuyện ẩn ý. Cả hai đã thừa nhận sự kết nối của Kẻ Lữ Hành và Mây Xanh ngoài đời thực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×