bên kia mùa hoa nở

Chương 1: Trở Về Làng Cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến tàu cuối cùng của buổi chiều đông rời khỏi ga, mang theo làn hơi lạnh phả ra như khói mờ. Vy kéo chặt chiếc khăn len quanh cổ, bước xuống sân ga nhỏ phủ sương. Mùi đất ẩm, mùi gió sông lẫn với mùi khói rơm thoảng qua khiến tim cô bất giác run nhẹ — thứ mùi hương thân thuộc của tuổi thơ đã xa.

Bảy năm rồi cô mới trở lại. Bảy năm, kể từ ngày rời khỏi ngôi làng ven sông ấy để lên thành phố theo đuổi ước mơ làm nhiếp ảnh gia. Khi ấy, Vy nghĩ mình sẽ quên. Quên con đường nhỏ phủ đầy hoa cúc dại, quên tiếng gọi của bà từ hiên nhà, và quên cả ánh mắt của người con trai từng đứng tiễn cô bên bến đò. Nhưng con người lạ lắm — càng muốn quên, ký ức lại càng ở lì trong lòng, chờ ngày gió lạnh mà ùa về.

Xe buýt nhỏ lăn bánh qua con đê ngoằn ngoèo, cảnh vật hai bên dần hiện ra dưới màn sương trắng. Những ngôi nhà ngói cũ, những vườn chuối, bờ ao quen thuộc… tất cả như một thước phim quay chậm. Vy tựa đầu vào cửa kính, lặng im nhìn qua làn hơi nước. Ngoài kia, dòng sông uốn mình lặng lẽ, nước trong vắt phản chiếu ánh chiều vàng nhạt.

Khi xe dừng trước lối rẽ nhỏ dẫn vào làng, Vy kéo vali xuống. Con đường đất vẫn vậy, chỉ khác là hàng cúc dại năm xưa đã lưa thưa, chỉ còn vài bông trụ lại, run rẩy trong gió. Cô khẽ mỉm cười, cúi xuống nhặt một cánh hoa rơi, đặt vào lòng bàn tay.

Căn nhà của ông bà nằm nép bên triền sông. Cánh cổng gỗ cũ kỹ vẫn còn đó, chỉ khác là lớp sơn đã bong tróc, dây leo phủ đầy. Vy dừng lại trước hiên, tay run run chạm vào tấm biển gỗ khắc chữ “Nhà họ Nguyễn” — dòng chữ đã nhạt màu theo năm tháng.

Bà nội đang ngồi bên bếp, ngẩng lên khi nghe tiếng cửa mở. “Vy đấy à?” – giọng bà khàn khàn, nhưng ấm áp đến lạ. Vy lao tới, ôm chầm lấy bà, mùi khói bếp và hơi ấm quen thuộc khiến nước mắt cô tự nhiên trào ra.

“Con về rồi, bà ơi…”

Bà chỉ cười, bàn tay nhăn nheo xoa nhẹ tóc cô. “Bà biết kiểu gì con cũng về. Mùa này lạnh, mà hoa cúc sắp nở rồi.”

Câu nói của bà khiến Vy khựng lại. “Hoa cúc… vẫn còn à bà?”

“Ừ. Dù bỏ hoang, nhưng năm nào cũng mọc lại. Có lẽ… vì đất vẫn nhớ.”

Đêm đó, Vy nằm trên chiếc giường cũ, nghe tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng sóng sông vỗ nhè nhẹ ngoài kia. Trên tường, tấm ảnh chụp bằng máy phim năm nào vẫn còn treo — trong ảnh, cô gái tóc dài đang cười rạng rỡ bên chàng trai cầm bó cúc dại trắng. Cô mím môi, tim nhói lên một nhịp.

Nam. Cái tên mà bảy năm qua cô không dám nhắc.

Vy quay người, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng đổ xuống khu vườn cũ phía sau nhà, nơi từng là chốn hai người hẹn nhau mỗi chiều. Khu vườn ấy nay phủ đầy cỏ dại, lặng lẽ như chính khoảng cách giữa họ.

Cô khẽ thở dài.

Ngày mai, cô sẽ bắt đầu lại — vừa để chụp cho xong bộ ảnh cho triển lãm “Bên Kia Mùa Hoa Nở”, vừa để tìm lại phần ký ức còn dang dở.

Ngoài kia, tiếng sương đêm khẽ rơi lên mái ngói, nghe như lời thì thầm của quá khứ đang gọi tên cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×