Dòng sông mùa đông vẫn lặng lẽ, sương mù như tấm màn mỏng giăng quanh bờ. Vy và Nam bước lên bến, mặt còn sót lại những giọt sương bám trên tóc và áo khoác. Không khí trong lành, lạnh lẽo nhưng lại có gì đó rất ấm áp, như thể từng khoảnh khắc từ quá khứ đang ùa về ôm trọn họ.
Nam dừng lại, nhìn Vy từ đầu đến chân, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng. “Vy… có thể mỉm cười không?” Giọng anh trầm, như muốn bắt giữ khoảnh khắc này lại, không để trôi đi theo dòng nước.
Vy hơi ngượng, cười khẽ. Nhưng nụ cười ấy, dù e ấp, vẫn chứa cả một bầu trời ký ức. Nam mỉm cười theo, như thể đã chờ đợi nụ cười ấy suốt nhiều năm, nụ cười khiến tim anh lạc nhịp.
“Anh vẫn nhớ… nụ cười này,” Nam nói, giọng trầm nhưng chắc, “nhớ cả cách em nhìn thế giới bằng ánh mắt vừa tò mò vừa lạc quan.”
Vy quay đi, ngắm nhìn mặt sông, nơi sương mù tan dần, để lộ những vệt nắng nhẹ đầu ngày. Cô cảm nhận tim mình nhói lên, cảm giác vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Bao nhiêu ký ức cũ, những buổi chiều trốn học, những trò đùa, những lời hứa chưa nói… tất cả như ùa về trong từng nhịp tim.
Nam tiến đến gần, đôi tay khẽ chạm vào vai Vy. “Mình… đã từng bỏ lỡ nhau. Nhưng giờ đây… có thể bắt đầu lại không?”
Vy nhìn anh, đôi mắt lấp lánh một thứ gì đó vừa e dè vừa hy vọng. Khoảnh khắc bầu trời trở nên trong hơn, mặt sông lấp lánh ánh sáng phản chiếu, như chứng kiến cho lời hứa chưa nói. Cô nhận ra, trái tim mình vẫn còn rung động, vẫn còn chờ đợi anh như ngày xưa.
“Có thể,” Vy thì thầm, như muốn giữ trọn khoảnh khắc này trong tim. Nụ cười của cô giờ đầy trọn vẹn, ấm áp và thật, lan tỏa như nắng đầu mùa xuyên qua sương mù.
Họ đứng cạnh nhau, im lặng nhưng không còn khoảng cách. Chỉ có tiếng nước vỗ vào mạn thuyền, tiếng gió lướt qua mặt sông, và nhịp tim hòa chung một nhịp. Dòng sông mùa đông vẫn trôi, nhưng trong lòng Vy, một mùa xuân mới đang nở rộ.
Nam nhẹ nhàng nắm tay Vy, kéo cô bước về phía bờ. Mỗi bước chân như đưa họ trở lại với hiện tại, nhưng cũng đồng thời giữ lấy quá khứ – nơi những ký ức đẹp, những nụ cười xưa, vẫn tồn tại, vẹn nguyên.
Khi họ quay lại nhìn dòng sông, mặt trời vừa ló dạng, hắt những vệt sáng vàng lên mặt nước. Vy nhận ra rằng, không chỉ là ký ức trở lại, mà còn là những cơ hội mới, những cảm xúc chưa từng mất đi. Và trong ánh sáng buổi sáng đầu đông ấy, nụ cười xưa của họ như lời nhắc nhở: tình cảm chân thật, dù có lạc mất một thời gian, vẫn luôn có cách để trở về.
Vy thở dài, nhẹ nhàng dựa vào vai Nam, cảm nhận hơi ấm và sự bình yên mà cô đã tìm kiếm bấy lâu. Không cần lời nói thêm, chỉ cần nụ cười và đôi mắt biết nói, họ đã tìm lại nhau – giữa dòng sông mùa đông, giữa sương mù và ánh sáng, giữa những ký ức cũ và những khởi đầu mới.