bên kia mùa hoa nở

Chương 9: Dòng sông mùa đông


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù vẫn còn giăng mờ trên mặt sông, phủ lên những bờ tre xanh úa. Vy quàng khăn, tay ôm máy ảnh, lững thững đi dọc theo con đường đất ven sông, hít căng lồng ngực hơi lạnh lành lạnh. Cô dừng lại, ngắm nhìn từng làn sương bay lên từ mặt nước, ánh sáng hắt qua như những sợi chỉ bạc. Cảm giác vừa quen vừa lạ khiến tim cô khẽ nhói, như thể ký ức đang len lỏi trở lại.

“Vy…”

Một giọng nói vang lên nhẹ nhàng sau lưng, làm cô giật mình. Quay lại, Vy thấy Nam đang đứng đó, đôi mắt sáng lên giữa sương mù, nụ cười chưa mất đi nét tinh nghịch ngày xưa. Cô không biết nên cười hay lúng túng, chỉ có thể gật đầu chào.

Nam bước tới, tay cầm mái chèo, nhìn dòng sông trôi lững lờ: “Sáng nay đẹp quá, phải không?”

Vy chỉ im lặng, đưa máy lên chụp. Khoảnh khắc Nam đứng giữa làn sương, ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên mặt nước, tựa như một bức tranh cũ mà cô từng lưu giữ trong ký ức. Không gian yên tĩnh đến mức mỗi nhịp thở của cô cũng như hòa vào hơi nước mỏng manh bay lên.

“Muốn chèo thuyền ra giữa sông không?” Nam hỏi, giọng trầm thấp mà ấm.

Vy lặng người, rồi khẽ gật. Cô theo Nam xuống bến, bước lên chiếc thuyền gỗ cũ, mặt sông vẫn yên ả, chỉ có tiếng mái chèo khẽ chạm mặt nước tạo thành những vòng tròn nhỏ li ti. Sương mù bao quanh, che khuất mọi thứ ngoài hai người.

“Nhớ không… năm xưa, mình cũng từng ra đây?” Nam lên tiếng, tay khẽ quệt nước, để lại những vệt sáng bạc.

Vy gật, đôi mắt nhìn về phía xa, nơi bờ sông nơi cô từng đứng. Hồi tưởng ùa về: những buổi chiều hai đứa trốn học, chạy theo tiếng cười, những lời hứa chưa nói, những nỗi nhớ chưa trao. Cô cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, vừa lo sợ vừa mong chờ.

Họ ngồi đối diện nhau, thuyền trôi lững lờ giữa làn sương dày. Vy đưa máy ảnh lên, nhưng Nam ra hiệu: “Không cần chụp. Hãy để khoảnh khắc này… chỉ của chúng ta.”

Cô hít một hơi sâu, cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh. Sự im lặng không hề nặng nề, ngược lại, nó mang đến cảm giác gần gũi, bình yên. Mỗi con sóng nhỏ vỗ vào mạn thuyền như nhịp tim hai người đang hòa chung một giai điệu.

“Vy… mình…” Nam ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó quan trọng, nhưng rồi chỉ kịp mỉm cười. Vy nhìn anh, ánh mắt cả hai va chạm, như tìm thấy nhau giữa mùa đông u tịch này.

Chiếc thuyền trôi về giữa sông, sương mù vẫn bao phủ, nhưng trong lòng Vy, một ánh sáng le lói bừng lên. Tim cô dường như đã tìm lại nhịp đập cũ, những ký ức tưởng chừng đã ngủ yên, giờ sống lại trong từng hơi thở, từng ánh mắt.

Vy khẽ cười, nhẹ nhàng đặt tay lên mái chèo, để cho dòng sông dẫn lối. Và trong khoảnh khắc ấy, giữa mùa đông, giữa sương mù và mặt nước lặng im, cô biết rằng, tình cảm vẫn còn đó – lặng lẽ, kiên nhẫn, và ấm áp như nắng đầu mùa xuân đang chực tràn về.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×