bên nhau chỉ cần một nhìn

Chương 1: Sự cố thang máy và CEO lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Thành phố Thượng Hải vẫn chìm trong lớp sương mỏng, những tòa nhà chọc trời phản chiếu ánh nắng đầu ngày. Trên con đường Nguyễn Tử, giữa dòng xe hối hả, Lâm Thục Vy bước nhanh, tay cầm chiếc cặp tài liệu hơi nghiêng, mắt dán vào điện thoại. Cô đang đọc lại những ghi chú quan trọng cho buổi phỏng vấn hôm nay.

“Phải tự tin, Thục Vy. Nhất định phải làm tốt…” cô nhủ thầm, thở dài một hơi dài. Đây là cơ hội duy nhất để cô gia nhập công ty Bright Star – tập đoàn đa ngành nổi tiếng với CEO lạnh lùng nhưng tài giỏi, Nguyên Hạo.

Lâm Thục Vy là cô gái bình thường, vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh, chưa có kinh nghiệm thực tế nhiều, nhưng trí tuệ và sự năng động khiến cô tự tin phần nào. Cô luôn mơ ước được làm việc trong một môi trường năng động, thử thách bản thân, và Bright Star là lựa chọn duy nhất.

Cô vừa bước vào tòa nhà tráng lệ, ánh sáng phản chiếu qua cửa kính khiến cô cảm thấy một chút hồi hộp xen lẫn ngỡ ngàng. Thang máy chính đặt ở trung tâm sảnh, có lẽ vì thời gian cao điểm nên mọi người chen nhau lên. Thục Vy nhảy vào kịp, định nhấn nút tầng 15, nơi văn phòng Bright Star đang chờ cô.

Vừa bước vào, cô vô tình vấp phải một đôi giày bóng loáng, trượt chân và mất thăng bằng. Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, áo vest đen cắt may hoàn hảo, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc như lưỡi kiếm.

“Ôi, xin lỗi… tôi không… tôi…” Thục Vy lắp bắp, vội vàng muốn rút lui. Nhưng trong lúc cô chống tay vào người anh, chiếc cà phê sáng của cô đang cầm bỗng nhiên đổ ào lên bộ vest đen thượng hạng của anh.

Cô muốn chui xuống đất, nhưng người đàn ông vẫn đứng đó, ánh mắt không rời cô nửa giây. Một sự im lặng kéo dài khiến tim cô đập rộn ràng. Anh nâng tay, lấy chiếc khăn trắng tinh từ túi áo, lau vết cà phê trên ve áo, nhưng không nói lời nào.

“Xin lỗi… tôi thực sự không cố ý…” Thục Vy cúi đầu, cảm giác mặt nóng bừng.

Người đàn ông nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Bạn không biết đứng đúng chỗ sao?”

Cô giật mình, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: “Vâng… tôi… tôi sẽ cẩn thận hơn…”

Một tiếng “ding” vang lên, thang máy dừng, cửa mở ra. Người đàn ông bước ra trước, dường như không để ý đến cô nữa, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại một khoảnh khắc, như đang đánh giá cô kỹ lưỡng.

Lâm Thục Vy thở dài nhẹ nhõm, nhưng cảm giác vừa bị “soi xét” vẫn khiến cô rùng mình. Cô không biết, người đàn ông ấy chính là Nguyên Hạo, CEO Bright Star – người đàn ông nổi tiếng với vẻ lạnh lùng và khả năng lãnh đạo tuyệt vời.

Văn phòng Bright Star trên tầng 15 rộng rãi, trang nhã, ánh sáng tự nhiên chan hòa. Cô được hướng dẫn đến phòng phỏng vấn, nơi một phụ nữ trung niên đang chờ.

“Cô Lâm Thục Vy? CEO Nguyên Hạo muốn trực tiếp gặp cô. Anh ấy hiếm khi gặp ứng viên mới, nên coi như cô được đánh giá đặc biệt.”

Thục Vy vừa bước vào phòng, tim đập thình thịch. Trước mặt cô, Nguyên Hạo đang ngồi, mắt chăm chú nhìn màn hình laptop, dáng vẻ điềm tĩnh đến mức lạnh lùng. Anh không hề quay nhìn cô ngay, chỉ mím môi, gõ vài phím máy tính.

“Xin chào, CEO Nguyên Hạo…” Thục Vy cúi đầu, cố giữ giọng nói bình tĩnh.

Anh cuối cùng cũng ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh dừng trên cô: “Ngồi xuống.” Giọng anh trầm, không quá cao nhưng đủ khiến không gian phòng nặng nề.

Cô ngồi xuống, đặt cặp tài liệu lên bàn. “Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ và kế hoạch… nhưng…” cô khựng lại, nhìn vào ánh mắt anh, cảm giác tim như nhảy ra ngoài.

Nguyên Hạo nhíu mày: “Kế hoạch sao? Nói ngắn gọn, trực tiếp. Tôi không có nhiều thời gian.”

Thục Vy nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh: “Dự án tiếp thị mới cho thị trường quốc tế… tôi phân tích đối thủ, đề xuất chiến lược tăng trưởng online, dự kiến tăng doanh thu 20% trong năm đầu…” Cô nói nhanh, chi tiết, cảm giác như đang chạy đua với thời gian.

Anh im lặng nghe, đôi mắt không rời cô, khiến mỗi từ cô nói như bị soi xét từng chút một. Khi cô dừng lại, anh nhấp môi, gật đầu nhẹ: “Có tiềm năng. Nhưng còn thiếu chiều sâu trong phân tích dữ liệu khách hàng. Tôi muốn chi tiết hơn. Cô có thể làm không?”

“Vâng… tôi sẽ hoàn thiện.” Cô cố gắng nở nụ cười nhỏ.

Anh đứng lên, bước lại cửa sổ, nhìn ra thành phố: “Cô sẽ là trợ lý tạm thời của tôi trong dự án này. Thời gian một tuần, nếu làm tốt, sẽ cân nhắc vị trí chính thức.”

Thục Vy kinh ngạc: “Tôi… tôi được… làm trợ lý CEO?”

Anh không đáp, chỉ quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng có chút tinh tế: “Chịu trách nhiệm với công việc. Không được phép sai sót. Bắt đầu từ mai, tám giờ sáng có mặt.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa vui mừng vừa lo lắng trộn lẫn. Trở thành trợ lý CEO – điều tưởng chừng xa vời – giờ đây lại nằm trong tay cô.

Buổi chiều, khi cô rời văn phòng, đầu óc vẫn còn quay cuồng với những chỉ dẫn từ Nguyên Hạo, cô bỗng nghe tiếng gọi phía sau:

“Cô Lâm Thục Vy!”

Cô quay lại, thấy anh đang đứng gần thang máy, ánh mắt nhìn cô đầy sắc bén: “Đừng để thang máy lần sau là nơi tạo ra thảm họa.”

Cô đỏ mặt, bối rối: “Vâng… tôi… tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Anh nhíu mày, quay đi, để lại Thục Vy đứng đó, tim vẫn loạn nhịp.

Đi qua sảnh lớn, cô nghĩ: “Một tuần thôi… nhưng sao tôi có cảm giác, một tuần này sẽ thay đổi tất cả cuộc đời tôi?”

Thục Vy không biết rằng, từ giây phút va chạm đầu tiên ở thang máy ấy, số phận cô và Nguyên Hạo đã bị kéo vào một chuỗi sự kiện không thể tránh khỏi. Sự lạnh lùng, bí ẩn của anh sẽ dần lộ ra, và những cảm xúc cô chưa từng trải nghiệm sẽ xuất hiện…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×