bên nhau chỉ cần một nhìn

Chương 2: Trợ lý tạm thời và dự án đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Thục Vy bước vào tòa nhà Bright Star sớm hơn thường lệ, tim cô đập nhanh với cảm giác hồi hộp pha chút căng thẳng. Hôm nay, cô sẽ chính thức bắt đầu vai trò trợ lý tạm thời của CEO Nguyên Hạo, người đàn ông lạnh lùng đã in sâu trong trí nhớ cô từ ngày gặp nhau ở thang máy.

Cô bước lên tầng 15, nơi văn phòng chính của tập đoàn. Sảnh rộng rãi, ánh sáng chan hòa, bàn ghế và các tài liệu được sắp xếp gọn gàng đến mức khó tin. Tất cả đều toát lên vẻ chuyên nghiệp, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng run rẩy. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Phải tự tin… hôm nay phải chứng minh năng lực của mình.”

Nguyên Hạo đứng gần cửa sổ khi cô bước vào, ánh mắt sắc lạnh dừng lại một khoảnh khắc, sau đó mới quay sang hỏi: “Cô đã sẵn sàng chưa?” Giọng trầm, điềm tĩnh nhưng khiến không gian dường như lạnh lẽo hơn.

“Vâng, CEO Nguyên Hạo.” Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nở nụ cười nhỏ để che đi sự hồi hộp.

Anh gật đầu, dẫn cô đến bàn làm việc chính. Trên bàn là một đống tài liệu về dự án tiếp thị quốc tế, số liệu thị trường, phân tích đối thủ… nhìn thôi đã đủ khiến cô choáng váng. Nguyên Hạo nói: “Dự án này sẽ do cô nắm giữ các báo cáo chi tiết. Chuẩn bị kỹ càng cho cuộc họp sáng mai.”

Thục Vy gật đầu, tay ghi chép tỉ mỉ. Nhưng khi bắt tay vào làm, cô nhận ra lượng thông tin quá nhiều, lại còn liên quan đến thị trường nước ngoài mà cô chưa từng tiếp xúc. Áp lực dồn dập khiến cô cảm giác tim mình như thắt lại.

Khoảng giữa buổi sáng, cô được giao nhiệm vụ liên hệ các đối tác quốc tế qua email. Cô soạn từng câu chữ cẩn thận, kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng khi gửi đi, máy tính báo lỗi. Cô hốt hoảng chạy đến chỗ Nguyên Hạo: “CEO Nguyên Hạo… tôi… tôi không thể gửi email…”

Anh bước lại, nhấn vài phím, màn hình lập tức hiện thông tin bình thường. “Cô thiếu dấu chấm trong địa chỉ email. Nhỏ nhưng quan trọng. Hãy chú ý chi tiết.” Ánh mắt anh sắc bén, nhìn thấu mọi lỗi nhỏ nhất. Thục Vy đỏ mặt: “Dạ… em sẽ cẩn thận hơn.”

Buổi trưa, trong khi các nhân viên ra ngoài ăn, Thục Vy vẫn ở lại chuẩn bị báo cáo. Nguyên Hạo bất ngờ xuất hiện, tay cầm hai ly cà phê. Anh đặt một ly trước mặt cô, không nói lời nào, chỉ gật nhẹ. “Đừng quên ăn trưa,” giọng anh lạnh lùng, nhưng cách anh đưa ly cà phê khiến Thục Vy cảm nhận được sự quan tâm tinh tế. Cô đỏ mặt, ấp úng: “Dạ… cảm ơn CEO Nguyên Hạo.”

Buổi chiều, cô tham gia cuộc họp với các trưởng phòng. Cô đứng trước phòng họp, tim đập rộn ràng, giọng run run: “Xin chào… em là Lâm Thục Vy, hôm nay sẽ trình bày báo cáo dự án tiếp thị quốc tế…”

Ban đầu, các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt hoài nghi, nhưng khi cô trình bày chi tiết số liệu, giải thích chiến lược, ánh mắt họ thay đổi dần. Nguyên Hạo ngồi phía sau, im lặng quan sát, thỉnh thoảng gật nhẹ. Khi cô kết thúc, anh đứng lên, nhìn thẳng cô: “Tổng thể ổn, nhưng một số giả định chưa sát thực tế thị trường. Tôi muốn cô hoàn thiện trước cuộc họp quan trọng ngày mai.”

Sau cuộc họp, Thục Vy trở về bàn, thở dài. Khi cô đang kiểm tra dữ liệu, Nguyên Hạo bất ngờ xuất hiện, hơi nghiêng người nhìn cô: “Cô làm việc chăm chỉ, nhưng đừng quên nghỉ ngơi. Áp lực quá sẽ ảnh hưởng hiệu quả.” Cô lúng túng: “Dạ… em sẽ chú ý.” Anh không nói thêm gì, quay đi, nhưng Thục Vy đứng đó, tim loạn nhịp. Một vài câu nói và cử chỉ của anh đã khiến cô rung động một cách khó hiểu.

Về đến nhà, Thục Vy vẫn không thể tập trung. Hình ảnh Nguyên Hạo, ánh mắt sắc lạnh pha chút quan tâm, luôn hiện lên trong đầu cô. Cô mở laptop, tiếp tục hoàn thiện báo cáo. Mỗi con số, mỗi phân tích đều phải chính xác tuyệt đối. Cô tự nhủ: “Nếu làm tốt, anh ấy sẽ nhìn nhận năng lực của mình. Và… hơn thế nữa?”

Trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho đồng nghiệp thân thiết: “Ngày đầu tiên… khó khăn hơn tưởng tượng. Nhưng… có cảm giác đây là bước ngoặt cuộc đời mình.”

Ngay lúc đó, điện thoại rung. Tin nhắn nội bộ CEO hiện lên: “Cô Thục Vy, ngày mai 8h có mặt sớm. Tôi muốn trực tiếp xem tiến độ báo cáo.”

Cô nhảy dựng, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Một tuần thử thách đã chính thức bắt đầu, kéo theo những cảm xúc lạ lùng, tình huống bất ngờ, và những rung động đầu tiên với CEO lạnh lùng nhưng hấp dẫn.

Thục Vy tự nhủ: “Chẳng biết một tuần này sẽ kết thúc ra sao… nhưng tôi chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×