bên nhau chỉ cần một nhìn

Chương 3: Sự cố đầu tiên và hợp tác căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thục Vy bước vào văn phòng Bright Star với một tâm trạng vừa lo lắng vừa hứng khởi. Cô biết rằng hôm nay sẽ là ngày quyết định, khi Nguyên Hạo muốn trực tiếp kiểm tra tiến độ báo cáo. Cô chuẩn bị cẩn thận từng trang dữ liệu, từng biểu đồ phân tích thị trường, đến mức đầu óc gần như quay cuồng.

Khi bước vào sảnh, cô nhìn thấy những đồng nghiệp quen thuộc đang trò chuyện rôm rả, nhưng cô chẳng để ý nhiều. Cô nhanh chóng đi thang máy lên tầng 15. Trên đường, cô tự nhủ: “Phải thật tập trung, hôm nay không được mắc sai lầm nào.”

Nguyên Hạo đang đứng bên cửa sổ khi cô bước vào. Anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh dừng trên cô vài giây trước khi nghiêm nghị hỏi: “Cô chuẩn bị đến đâu?”

Thục Vy đứng thẳng, giọng run run nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… em đã hoàn thiện phần lớn báo cáo, chỉ còn một số chi tiết cần xác nhận với bộ phận dữ liệu quốc tế.”

Anh nhíu mày, bước đến bàn cô, cầm một tờ báo cáo, lướt mắt nhanh qua các số liệu. Ánh mắt anh dừng lại ở một con số, rồi khẽ nhíu: “Cô bỏ sót một phần dữ liệu quan trọng từ đối thủ cạnh tranh. Nếu không chỉnh sửa, cuộc họp sáng nay sẽ không đạt yêu cầu.”

Cô giật mình: “Dạ… em sẽ sửa ngay.” Nhưng khi cô mở laptop và truy cập dữ liệu, cô phát hiện hệ thống dữ liệu nội bộ báo lỗi, không thể tải được thông tin quan trọng. Cảm giác tim như thắt lại. Đây là lỗi ngoài dự kiến, và cô biết rằng nếu không xử lý nhanh, cô sẽ khiến cả dự án gặp rắc rối.

Nguyên Hạo đứng bên cạnh, nhìn cô chằm chằm. Giọng anh lạnh lùng: “Cô biết mình cần làm gì không?”

Cô lắc đầu, đôi tay run run. “Em… em không thể truy cập dữ liệu… hệ thống báo lỗi.”

Anh nhíu mày, đôi mắt lóe lên một tia bất ngờ, như thể không ngờ cô sẽ gặp rắc rối ngay ngày đầu tiên. Nhưng thay vì tức giận, anh hạ giọng: “Được, chúng ta cùng làm. Tôi sẽ chỉ cho cô cách xử lý. Nhưng chú ý, phải tập trung tuyệt đối.”

Thục Vy nhìn anh, tim đập mạnh. Không chỉ vì sự căng thẳng của công việc, mà còn vì cách anh đứng gần cô, ánh mắt lạnh lùng pha chút quan tâm khiến cô khó thở. Cô gật đầu: “Vâng, em sẵn sàng.”

Họ ngồi cạnh nhau, cùng thao tác trên hệ thống dữ liệu. Nguyên Hạo hướng dẫn cô từng bước, từ cách truy cập các kho dữ liệu quốc tế đến việc phân tích số liệu đối thủ. Mỗi lần anh nói, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng, khiến Thục Vy vừa sợ vừa muốn làm thật tốt.

Trong lúc cô thao tác, tay cô vô tình chạm vào tay anh khi cùng nhấn phím. Thục Vy lập tức rụt lại, mặt đỏ bừng. Anh chỉ nhíu mày, không nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại trên cô, khiến tim cô loạn nhịp.

Sau gần hai giờ làm việc căng thẳng, họ đã thu thập đủ dữ liệu cần thiết. Nguyên Hạo đứng dậy, nhìn cô: “Cô học nhanh. Nhưng đừng để lần sau gặp rắc rối tương tự. Cần sự chuẩn bị trước.”

Cô thở dài, vừa mệt vừa nhẹ nhõm: “Dạ… em sẽ chú ý hơn.”

Buổi chiều, Thục Vy chuẩn bị trình bày báo cáo trong cuộc họp quan trọng. Khi cô bước vào phòng họp, tất cả trưởng phòng và các đồng nghiệp đã có mặt, ánh mắt hướng về cô. Cô cố gắng nở nụ cười, nhưng cảm giác áp lực vẫn dâng cao.

Nguyên Hạo ngồi phía sau, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén quan sát từng cử chỉ của cô. Khi cô bắt đầu trình bày, giọng run run ban đầu nhanh chóng ổn định nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Những biểu đồ, phân tích thị trường, chiến lược tiếp thị quốc tế… cô giải thích rõ ràng, mạch lạc. Ban đầu, một số trưởng phòng khẽ nhíu mày, nhưng khi cô phân tích chi tiết, ánh mắt họ dần thay đổi, trông có vẻ ấn tượng.

Nguyên Hạo im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật nhẹ, chỉ ra những chi tiết cần chỉnh sửa. Khi cô kết thúc, anh đứng lên, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền: “Tổng thể tốt. Nhưng một số dự báo còn thiếu chính xác. Tôi muốn cô hoàn thiện trước buổi họp ngày mai với ban giám đốc.”

Thục Vy gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa hứng khởi. Cô biết rằng cô đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng cũng hiểu rằng áp lực sẽ còn lớn hơn.

Sau cuộc họp, cô quay lại bàn làm việc, cảm giác kiệt sức lan tỏa khắp cơ thể. Khi cô đang sắp xếp lại tài liệu, Nguyên Hạo bất ngờ xuất hiện, đứng gần cô: “Ngày đầu tiên không dễ dàng, phải không?”

Cô ngẩng lên, hơi bất ngờ: “Dạ… vâng, nhưng em đã học được rất nhiều…”

Anh nghiêng người, ánh mắt dừng trên cô một khoảnh khắc, khiến tim cô lại loạn nhịp: “Cô có thể làm tốt hơn nữa. Nhưng cần tự tin và quyết đoán hơn. Một trợ lý tốt không chỉ chăm chỉ, mà còn phải biết dự đoán và xử lý vấn đề trước khi chúng xảy ra.”

Thục Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em hiểu rồi.”

Anh nhíu mày, quay đi, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng ấy lại thoáng một chút khó nắm bắt, khiến Thục Vy cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa rung động.

Buổi tối, về đến nhà, cô mở laptop để chỉnh sửa báo cáo theo góp ý của Nguyên Hạo. Áp lực vẫn còn đó, nhưng một cảm giác hứng khởi xen lẫn lo lắng khiến cô không thể rời mắt khỏi màn hình. Cô nhớ lại khoảnh khắc anh đứng cạnh cô, hướng dẫn tỉ mỉ từng bước, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại quan tâm một cách tinh tế.

Cô tự nhủ: “Nếu làm tốt, có lẽ anh sẽ công nhận năng lực của mình… và hơn thế nữa…”

Trước khi đi ngủ, Thục Vy nhắn một tin cho đồng nghiệp thân thiết: “Ngày đầu tiên làm trợ lý CEO… quá căng thẳng, nhưng cũng rất thú vị. Cảm giác giống như một bước ngoặt trong đời.”

Chưa kịp thở phào, điện thoại rung. Tin nhắn từ số nội bộ CEO hiện lên: “Ngày mai 7h30 có mặt sớm. Tôi muốn xem toàn bộ tiến độ trước khi họp.”

Thục Vy nhíu mày, cảm giác vừa lo lắng vừa hồi hộp. Một tuần thử thách thực sự đã bắt đầu, kéo theo những tình huống bất ngờ, những cảm xúc khó tả, và những rung động đầu tiên mà cô chưa từng trải qua với Nguyên Hạo – CEO lạnh lùng, quyền lực, nhưng đầy sức hút.

Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, tự nhủ: “Chẳng biết tuần này sẽ kết thúc ra sao… nhưng em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×