bên nhau chỉ cần một nhìn

Chương 5: Áp lực công việc và rung động ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Thục Vy bước vào văn phòng Bright Star với tâm trạng vừa căng thẳng vừa hồi hộp. Một tuần thử thách làm trợ lý tạm thời đã bắt đầu, và cô biết hôm nay sẽ là ngày quan trọng nhất từ khi bước vào tập đoàn. Nguyên Hạo muốn trực tiếp kiểm tra tiến độ báo cáo trước cuộc họp quan trọng với ban giám đốc.

Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Phải thật tập trung, hôm nay không được mắc sai sót nào. Nếu làm tốt, có lẽ anh ấy sẽ nhìn nhận năng lực của mình… và hơn thế nữa.”

Khi bước vào sảnh, cô thấy các đồng nghiệp đã đi lại rộn rã, ánh mắt tò mò dừng lại trên cô. Họ đã nghe về sự cố hiểu lầm ngày hôm qua, và chắc chắn sẽ để ý từng hành động của cô. Thục Vy cảm thấy một áp lực khổng lồ, nhưng cô không cho phép bản thân sụp đổ.

Trên tầng 15, Nguyên Hạo đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên cô vài giây trước khi nghiêm nghị hỏi: “Cô đã chuẩn bị đến đâu?”

“Dạ… em đã hoàn thiện báo cáo, kiểm tra dữ liệu kỹ lưỡng và ghi chú chi tiết các chiến lược tiếp thị quốc tế.” Cô trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh và nở một nụ cười tự tin.

Anh nhíu mày, đi vòng quanh bàn cô, lướt mắt qua các con số, rồi dừng lại ở một chi tiết nhỏ: “Cô đã chú ý phần dự báo thị trường chưa? Nếu sai, cuộc họp hôm nay sẽ không đạt yêu cầu.”

Thục Vy gật đầu, cảm giác tim thắt lại. “Dạ… em đã tính toán kỹ, nhưng nếu có sai sót, em sẽ chỉnh sửa ngay.”

Nguyên Hạo đứng cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng tỉ mỉ, như thể từng chi tiết nhỏ đều nằm trong tầm quan sát của anh. “Hãy học cách tự chủ trong mọi tình huống. Một trợ lý giỏi không chỉ hoàn thành công việc, mà còn phải dự đoán trước rủi ro.”

Thục Vy gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim cô đập rộn ràng. Ánh mắt anh vừa lạnh lùng, vừa quan tâm một cách tinh tế khiến cô vừa sợ vừa rung động.

Buổi sáng trôi qua với những thao tác căng thẳng trên hệ thống dữ liệu, kiểm tra từng số liệu và chỉnh sửa báo cáo nhiều lần. Khi cô đang tập trung, tay cô vô tình chạm vào tay Nguyên Hạo khi cùng nhấn một phím. Cô lập tức rụt lại, mặt đỏ bừng. Anh chỉ nhíu mày, không nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại trên cô lâu hơn bình thường.

Sau hơn hai giờ căng thẳng, dữ liệu cuối cùng đã đầy đủ, nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra khi cô cố gửi báo cáo qua hệ thống nội bộ. Một email nhầm được gửi khiến một số trưởng phòng hiểu nhầm cô tự ý chỉnh sửa dữ liệu. Áp lực bỗng dồn lên Thục Vy, và cô biết rằng nếu không giải thích nhanh, mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.

Nguyên Hạo đứng cạnh cô, giọng lạnh lùng nhưng uy quyền: “Cô có thể giải thích chưa?”

“Dạ… em… em chỉ theo hướng dẫn của anh…” Cô cố gắng nói nhưng giọng run run.

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, khiến cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Cuối cùng, anh gật nhẹ: “Đây là hiểu lầm. Nhưng cô phải học cách kiểm soát tình huống và không để sự việc tương tự xảy ra lần nữa.”

Cảm giác vừa sợ vừa nhẹ nhõm tràn ngập Thục Vy. Cô nhận ra rằng áp lực công việc và sự chỉ dẫn nghiêm khắc nhưng tinh tế của anh khiến cô rung động mạnh mẽ.

Buổi chiều, Thục Vy phải trình bày báo cáo trong cuộc họp quan trọng với ban giám đốc. Khi bước vào phòng họp, các trưởng phòng đã ngồi sẵn, ánh mắt tập trung hướng về cô. Cô hít một hơi sâu, cố nở nụ cười tự tin.

Nguyên Hạo đứng phía sau, khoanh tay, ánh mắt sắc bén quan sát cô. Khi cô bắt đầu thuyết trình, giọng run run ban đầu nhanh chóng ổn định nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Những biểu đồ, số liệu, và chiến lược tiếp thị được cô trình bày chi tiết, mạch lạc.

Tuy nhiên, giữa chừng, một trưởng phòng đặt câu hỏi về số liệu mà cô đã ghi chú sai. Cô cảm giác tim như ngừng đập, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyên Hạo, nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

“Cô giải thích thế nào về số liệu này?” Giọng anh vang lên, trầm nhưng uy quyền, khiến toàn bộ phòng họp im lặng.

Thục Vy cố gắng bình tĩnh: “Dạ… em sẽ kiểm tra lại ngay sau cuộc họp và hoàn thiện báo cáo chi tiết hơn…”

Một trưởng phòng khác thì thầm: “Trợ lý tạm thời à? Ngay ngày đầu đã gặp rắc rối lớn…”

Thục Vy đỏ mặt, cảm giác cô lập trong phòng họp. Ánh mắt của Nguyên Hạo dừng lại trên cô lâu hơn bình thường, khiến tim cô loạn nhịp. Nhưng khi anh gật nhẹ sau lời trình bày cuối cùng, cô cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả.

Cuối ngày, Thục Vy trở lại bàn làm việc, mệt mỏi nhưng hứng khởi. Nguyên Hạo xuất hiện bên cạnh, nhìn cô chăm chú: “Ngày hôm nay là bài học. Cô đã tiến bộ, nhưng vẫn còn điểm cần cải thiện.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẽ cố gắng hơn.”

Anh nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên cô một khoảnh khắc. Dù lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt ấy, Thục Vy cảm nhận được sự quan tâm tinh tế. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim cô, khiến cô vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.

Sau đó, anh rút điện thoại, nhắn tin nội bộ cho cô: “Ngày mai 7h30 có mặt sớm. Tôi muốn kiểm tra tiến độ lần cuối trước khi họp.”

Thục Vy nhận tin nhắn, nhíu mày, vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cô biết rằng tuần thử thách này chưa kết thúc, nhưng cô cảm thấy mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn.

Buổi tối, về nhà, cô mở laptop tiếp tục chỉnh sửa báo cáo, đầu óc căng thẳng nhưng trái tim lại rung động lạ thường khi nhớ lại ánh mắt, cử chỉ của Nguyên Hạo.

Cô tự nhủ: “Nếu làm tốt, anh sẽ công nhận năng lực của mình… và hơn thế nữa. Một tuần thử thách, nhưng cũng là cơ hội để em bước gần hơn đến anh…”

Trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho bạn thân: “Ngày hôm nay căng thẳng, nhưng cũng thú vị. Một hiểu lầm đã xảy ra, nhưng may mà được CEO giải quyết. Anh ấy… khó đoán quá.”

Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, tự nhủ: “Chẳng biết tuần này sẽ kết thúc ra sao… nhưng em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×