Sáng hôm sau, Lâm Thục Vy thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Một tuần thử thách làm trợ lý tạm thời đã trôi qua hai ngày, và hôm nay là ngày cô sẽ trực tiếp tham gia buổi họp chiến lược với Nguyên Hạo. Cô biết rằng đây sẽ là một ngày khó khăn, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để chứng minh năng lực và sự tiến bộ của bản thân.
Cô chuẩn bị kỹ lưỡng từng tài liệu, từng số liệu trong báo cáo. Mỗi trang biểu đồ, mỗi con số thị trường đều được kiểm tra ít nhất ba lần. Cô nhấp nháp tách cà phê nóng, tự nhủ: “Hôm nay không được mắc sai lầm nào. Phải chứng minh rằng em xứng đáng với cơ hội này.”
Khi bước vào sảnh Bright Star, ánh mắt cô bắt gặp những đồng nghiệp đang đi lại rộn rã. Một vài người nhìn cô với vẻ tò mò, có lẽ còn bàn tán về hai ngày vừa qua – về sự cố hiểu lầm và khả năng giải quyết tình huống của cô. Thục Vy hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần.
Lên đến tầng 15, Nguyên Hạo đã đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh dừng trên cô vài giây trước khi nghiêm nghị hỏi: “Cô đã chuẩn bị đến đâu?”
“Dạ… em đã hoàn thiện báo cáo, chuẩn bị kỹ càng từng chi tiết và kiểm tra số liệu nhiều lần.” Cô trả lời, cố gắng nở nụ cười tự tin.
Nguyên Hạo nhíu mày, bước lại bàn cô, lướt qua báo cáo một lượt, rồi dừng lại ở một chi tiết nhỏ: “Cô nghĩ chiến lược này là tối ưu sao?”
Thục Vy hơi chùng người, nhưng giọng nói vẫn vững: “Dạ… theo dữ liệu thị trường và phân tích đối thủ, đây là phương án khả thi nhất, CEO Nguyên Hạo.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh như muốn thấu hiểu từng ý nghĩ trong đầu cô. “Theo tôi, phương án này còn thiếu yếu tố cạnh tranh trực tiếp. Nếu triển khai theo cách này, có thể đối thủ sẽ dễ dàng vượt mặt.”
Cô nhíu mày, cảm giác tim đập nhanh. Lần đầu tiên cô và CEO va chạm trực tiếp về quan điểm công việc, và áp lực trong phòng làm việc bỗng dâng lên đến cực điểm. “Dạ… nhưng em đã phân tích các đối thủ kỹ lưỡng, các chỉ số thị trường đều cho thấy phương án này an toàn và khả thi nhất.”
Anh bước lại gần, giọng điềm tĩnh nhưng uy quyền: “An toàn không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với hiệu quả. Cô phải học cách cân bằng giữa rủi ro và lợi nhuận. Một trợ lý tốt không chỉ làm theo hướng dẫn, mà còn phải dám đưa ra giải pháp mới.”
Cô đỏ mặt, cảm giác vừa căng thẳng vừa xấu hổ, nhưng không muốn lùi bước. “Dạ… em hiểu. Nhưng em nghĩ nếu thay đổi quá nhiều, dự án có thể mất định hướng và gặp rủi ro khác.”
Nguyên Hạo nhíu mày, đôi mắt lóe lên tia bất ngờ, như thể không ngờ cô dám phản biện trực tiếp. “Cô có tự tin chịu trách nhiệm nếu dự án thất bại vì giải pháp của cô?”
Cô hít một hơi sâu, giọng run run nhưng quyết liệt: “Dạ… em sẵn sàng. Em tin vào phân tích của mình và sẽ theo dõi sát sao để đảm bảo dự án thành công.”
Nguyên Hạo nhìn cô chăm chú một lúc lâu, rồi bất ngờ mỉm cười – nụ cười hiếm hoi và lạnh lùng, nhưng lại khiến tim cô loạn nhịp. “Được. Tôi thích thái độ dám chịu trách nhiệm của cô. Hãy triển khai thử giải pháp này. Nhưng tôi sẽ theo sát từng bước.”
Thục Vy cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Cô vừa hạnh phúc vừa hồi hộp, không ngờ mình lại được CEO công nhận theo cách này. Ánh mắt anh vừa nghiêm nghị, vừa quan tâm khiến cô rung động mạnh.
Buổi trưa, khi các nhân viên ra ngoài ăn, Thục Vy vẫn ở lại văn phòng chuẩn bị báo cáo chi tiết. Cô mở laptop, kiểm tra từng con số, từng chiến lược, nhưng tâm trí vẫn nhớ về nụ cười hiếm hoi của Nguyên Hạo. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng cô, khiến cô vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.
Nguyên Hạo bất ngờ xuất hiện, tay cầm hai ly cà phê. Anh đặt một ly trước mặt cô, giọng điềm tĩnh: “Uống một chút, đừng để căng thẳng quá ảnh hưởng hiệu quả làm việc.”
Cô đỏ mặt, ấp úng: “Dạ… cảm ơn CEO Nguyên Hạo.”
Anh không nói gì thêm, chỉ đứng cạnh cô một lúc, ánh mắt dừng trên cô một khoảnh khắc, khiến tim cô đập rộn ràng. Một cảm giác vừa căng thẳng vừa hạnh phúc khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.
Buổi chiều, họ tham gia buổi họp chiến lược với toàn ban giám đốc. Thục Vy đứng cạnh Nguyên Hạo, cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng. Cô biết rằng hôm nay là dịp để chứng minh rằng cô có thể đưa ra giải pháp độc lập và chịu trách nhiệm với quyết định của mình.
Khi trình bày, cô giải thích rõ ràng lý do chọn giải pháp mới, các phân tích thị trường, và chiến lược triển khai. Ban giám đốc lắng nghe chăm chú, có người gật gù, người nhíu mày, nhưng không ai phản đối trực tiếp.
Trong lúc thuyết trình, ánh mắt cô chạm vào Nguyên Hạo. Anh im lặng, nhìn cô chăm chú, thỉnh thoảng gật nhẹ. Cô cảm thấy một sức mạnh tinh thần bất ngờ, như được tiếp thêm năng lượng để tiếp tục thuyết phục ban giám đốc.
Cuối cùng, Nguyên Hạo đứng lên, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền: “Cô Thục Vy có lập luận rõ ràng và chịu trách nhiệm về giải pháp của mình. Tôi đồng ý triển khai thử. Tuy nhiên, mọi người cần theo dõi sát sao để điều chỉnh kịp thời.”
Cả phòng họp im lặng một giây, rồi ai nấy gật đầu. Thục Vy thở phào, vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô quay sang nhìn Nguyên Hạo, ánh mắt cô vừa biết ơn vừa thầm cảm nhận một rung động khó tả.
Khi trở lại văn phòng, Nguyên Hạo đứng cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên báo cáo. “Ngày hôm nay là bài học quan trọng. Cô đã dám chịu trách nhiệm, và tôi thấy cô tiến bộ rất nhiều.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
Anh nghiêng người, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan tâm. “Nếu gặp khó khăn, đừng ngần ngại hỏi. Nhưng hãy học cách tự quyết định trước khi nhờ đến người khác.”
Cô cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Ánh mắt anh vừa nghiêm nghị, vừa ấm áp khiến cô rung động mạnh mẽ.
Buổi tối, về nhà, Thục Vy mở laptop để cập nhật báo cáo theo góp ý của CEO và chuẩn bị cho buổi họp ngày mai. Cô nhớ lại ánh mắt, cử chỉ và cả nụ cười hiếm hoi của Nguyên Hạo trong buổi họp. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim cô, khiến cô vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Cô tự nhủ: “Nếu làm tốt, anh sẽ công nhận năng lực của mình… và hơn thế nữa. Một tuần thử thách nhưng cũng là cơ hội để em tiến gần hơn đến anh…”
Trước khi đi ngủ, cô nhắn tin cho bạn thân: “Ngày hôm nay căng thẳng nhưng cũng rất thú vị. Va chạm quan điểm đầu tiên với CEO… nhưng anh ấy đã công nhận giải pháp của em. Anh ấy… khó đoán và cuốn hút quá.”
Cô nhắm mắt, hít một hơi dài, tự nhủ: “Chẳng biết tuần này sẽ kết thúc ra sao… nhưng em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.”