Mùa thu ở thành phố Hạo Thành luôn mang một vẻ đẹp dịu dàng và êm đềm, nhưng hôm nay, với Lâm Nguyệt, mọi thứ lại không hề nhẹ nhàng chút nào. Cô đứng trước cổng trường đại học Hạo Thành, đôi tay siết chặt quai balo, nhịp tim dồn dập. Đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ, nơi cô sẽ phải tự mình thích nghi và chứng minh năng lực của mình.
Lâm Nguyệt không phải là loại người dễ dàng sợ hãi hay nản lòng, nhưng khoảnh khắc này, đứng giữa biển người sinh viên tấp nập, cô lại cảm thấy một chút bồn chồn. Tiếng cười nói, tiếng bước chân vang lên khắp sân trường, xen lẫn với mùi lá khô của mùa thu khiến cô nhớ về ký túc xá cũ, bạn bè cũ, và cảm giác quen thuộc mà cô sắp phải rời bỏ.
“Được rồi, Nguyệt à, bước vào thôi. Không ai có thể đánh giá bạn nếu bạn không dám thử,” cô tự nhủ, hít một hơi thật sâu, rồi bước qua cổng trường.
Bên trong, khuôn viên trường rộng lớn hơn cô tưởng. Các tòa nhà cao tầng, lớp kính sáng loáng phản chiếu ánh nắng, và những con đường lát gạch đỏ trải dài, dẫn lối đến các giảng đường chính. Nữ sinh mặc đồng phục màu xanh navy, áo sơ mi trắng, đi lại rộn rã. Có lẽ với họ, đây chỉ là một ngày bình thường, nhưng với Lâm Nguyệt, mỗi bước chân đều là một thử thách.
Cô nhanh chóng nhận ra rằng không chỉ lớp học, mà cả môi trường sinh hoạt, hoạt động ngoại khóa, đều đầy cạnh tranh. Đây là nơi tụ hội của những sinh viên xuất sắc nhất trong cả nước, và cô – một người vừa chuyển trường – phải làm sao để đứng vững giữa họ?
Trong lúc cô đang quan sát xung quanh, một giọng nói trầm và lạnh bỗng vang lên ngay phía sau:
“Cô là sinh viên mới, đúng không?”
Người đứng đó là một chàng trai cao, tóc đen bóng mượt, khuôn mặt sắc nét đến mức lạnh lùng. Ánh mắt anh dừng lại trên cô một cách thận trọng, gần như muốn nhìn thấu tâm can. Lâm Nguyệt cảm giác một luồng sức ép từ ánh mắt ấy khiến cô lặng người.
“À… phải, em là sinh viên mới,” cô trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Tên gì?” Anh hỏi, giọng điệu không hề thân thiện, chỉ đơn thuần là quan sát.
“Lâm Nguyệt.”
Anh gật đầu, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân cô. “Khá… tự tin. Hy vọng cô sẽ không làm mất mặt tập thể.”
Câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt, nhưng trong không khí tĩnh lặng của buổi sáng, nó như một cú đánh trực diện vào tự ái của cô. Lâm Nguyệt cảm thấy bừng bừng trong người, nhưng cố nhịn cơn nóng giận:
“Em sẽ cố gắng hết sức. Còn về mặt ‘mất mặt tập thể’, em nghĩ… anh nên đánh giá dựa trên hành động, chứ không phải vẻ bề ngoài.”
Chàng trai nhíu mày, rồi nhếch môi, nụ cười khẽ nhưng sắc bén khiến tim cô tự nhiên đập nhanh hơn. “Hừ… hợp lý. Nhưng nếu cô nghĩ rằng mình có thể dễ dàng vượt qua… thì cô nhầm rồi.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng đủ khiến Lâm Nguyệt nhận ra rằng anh không phải là người dễ dàng bỏ qua, và cũng không phải là người có thể coi thường. Một loại cảm giác vừa kích thích vừa căng thẳng tràn ngập trong cô.
Ngay sau đó, một thầy cô đi ngang qua, yêu cầu cô đến phòng giáo vụ để làm thủ tục nhập học. Lâm Nguyệt quay đi, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi chàng trai kia. Anh cũng đang nhìn theo cô, ánh mắt vừa quan sát vừa dè chừng, như đang muốn tìm hiểu con người bên trong lớp vỏ lạnh lùng ấy.
Vừa bước vào phòng giáo vụ, Lâm Nguyệt nhận ra việc nhập học không hề đơn giản. Các thủ tục giấy tờ, xác nhận lớp học, chọn môn học đều rối rắm. Cô ngồi xuống, mở balo lấy hồ sơ ra, tay vẫn còn hơi run. Dường như mọi thứ hôm nay đều muốn thử thách cô.
Khi cô đang chăm chú điền thông tin, một tiếng nói quen thuộc lại vang lên từ cửa:
“Cô cần giúp đỡ không?”
Nghe giọng ấy, Lâm Nguyệt nhíu mày. Quay sang, anh vẫn đứng đó, dáng vẻ ung dung nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức.
“Em… em ổn, cảm ơn,” cô đáp, nhưng giọng vẫn có chút căng thẳng.
Anh chỉ cười, nhẹ nhàng bước đi, nhưng nụ cười ấy vẫn in đậm trong tâm trí cô. Cảm giác vừa khó chịu, vừa tò mò trộn lẫn.
Ngày học đầu tiên trôi qua với một loạt các bài kiểm tra năng lực, định hướng lớp, và các hoạt động làm quen. Lâm Nguyệt nhanh chóng nhận ra rằng nam sinh hôm sáng chính là một trong những người đứng đầu lớp – giỏi giang, xuất sắc, và cực kỳ lạnh lùng. Anh ấy luôn đứng một góc lớp, quan sát mọi thứ, không thân thiện nhưng cũng không hoàn toàn xa cách.
Một buổi chiều, khi cô ngồi một mình trên ghế đá trong sân trường, chuẩn bị ôn tập, anh xuất hiện, đặt một cuốn sách lên ghế cạnh cô.
“Đây… có thể giúp cô hiểu bài hơn,” anh nói, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có phần dịu hơn.
Lâm Nguyệt nhìn anh, tròn mắt. Cô muốn từ chối, nhưng rồi thấy trong cuốn sách có những ghi chú chi tiết, rõ ràng, giúp cô nhanh chóng nắm được nội dung bài học.
“Cảm… ơn,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ.
Anh gật đầu, rồi đứng dậy, bỏ đi mà không nói thêm câu nào. Lâm Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ: vừa bực bội vì thái độ lạnh lùng, vừa rung động vì sự quan tâm âm thầm.
Đêm hôm đó, khi trở về ký túc xá, cô ngồi trên giường, lật lại cuốn sách. Từng lời ghi chú, từng chi tiết nhỏ khiến cô không thể rời mắt. Cảm giác ngày đầu tiên ở môi trường mới vừa căng thẳng, vừa kích thích. Và cô nhận ra một điều: người mà cô nghĩ sẽ là “kẻ thù” từ cái nhìn đầu tiên có lẽ… sẽ là người khiến cô không thể nào quên.
Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt cô, Lâm Nguyệt mỉm cười, vừa quyết tâm vừa háo hức. “Ngày mai… sẽ là một ngày mới. Và mình sẽ không bỏ cuộc. Không ai có thể ngăn cản mình.”
Vậy là, cuộc hành trình của cô chính thức bắt đầu – với những thử thách, xung đột, hiểu lầm, nhưng cũng đầy hứa hẹn về những cảm xúc ngọt ngào, những khoảnh khắc khiến tim rung động, và một người đặc biệt sẽ xuất hiện để thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô.