bên nhau dưới bão tố

Chương 2: Cuộc hợp tác không mong đợi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ ký túc xá, Lâm Nguyệt đã thức dậy từ sớm. Cô ngồi trên giường, nhấp một ngụm cà phê nóng, suy nghĩ về ngày đầu tiên ở Hạo Thành. Tâm trạng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Ngày hôm qua, cô đã gặp một người khiến tim cô vừa bực bội vừa rung động – nam sinh cao, lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như muốn đọc thấu tâm can.

Nhưng hôm nay sẽ là một ngày… phức tạp hơn nhiều.

Khi bước vào lớp, không khí học tập đã trở nên sôi động. Giáo viên bước vào, và thay vì bắt đầu bài học, ông thông báo:

“Các em sẽ tham gia dự án nhóm đầu tiên trong học kỳ. Nhóm của các em đã được phân chia sẵn.”

Cả lớp rùng mình một chút. Những dự án nhóm ở trường này không đơn giản; chúng chiếm phần lớn điểm số cuối kỳ, và sự phối hợp giữa các thành viên quyết định thành bại.

Giọng thầy giáo vang lên:

“Lâm Nguyệt, nhóm 5, với bạn Trình Hạo. Hãy bắt đầu làm việc ngay từ hôm nay.”

Lâm Nguyệt cảm giác tim đập thình thịch. Nhóm 5? Và Trình Hạo? Người mà cô từng có ấn tượng đầu tiên… không mấy dễ chịu, giờ đây lại là đồng đội của cô?

Anh ấy ngồi ngay trước mặt cô, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như băng. Ánh mắt anh ấy lướt qua cô, nụ cười thoáng hiện rồi biến mất, như thể đang đánh giá năng lực của cô ngay từ giây phút đầu.

“Cô… hy vọng mình có thể làm việc hiệu quả,” Lâm Nguyệt nói, cố giữ giọng điềm tĩnh.

Trình Hạo chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Cảm giác đối mặt với anh, cô nhận ra sự căng thẳng và áp lực tăng lên.

Giáo viên phát đề bài: nhóm phải nghiên cứu một dự án công nghệ mô phỏng, với nhiệm vụ thiết kế giải pháp cho một vấn đề cụ thể trong đời sống hiện đại. Yêu cầu cực kỳ chi tiết, đòi hỏi cả kỹ năng lập trình, phân tích dữ liệu, và thuyết trình thuyết phục.

Lâm Nguyệt nhìn bản mô tả, nhíu mày. Dự án này khó hơn cô tưởng, và nếu không phối hợp tốt với Trình Hạo… kết quả sẽ không khả quan.

Anh ấy mở laptop, gõ vài dòng lệnh nhanh, rồi quay sang cô:

“Cô giỏi ở phần nào?”

“Em… em giỏi phân tích dữ liệu và lập trình cơ bản,” cô trả lời. “Còn về phần thuyết trình, em có thể học hỏi.”

Trình Hạo nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy phân tích:

“Được. Trong nhóm này, tôi sẽ đảm nhận phần lập trình nâng cao và mô phỏng. Cô chuẩn bị dữ liệu và phân tích, nhưng đừng để làm chậm tiến độ.”

Câu nói nghe vừa thẳng thắn vừa khắt khe. Lâm Nguyệt cảm thấy một làn hơi nóng trào lên, nhưng cố gắng kiềm chế. “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Họ bắt đầu làm việc. Ban đầu, không khí căng thẳng đến mức ai cũng chỉ nói chuyện ngắn gọn, mỗi câu đều như kiểm tra năng lực của đối phương. Lâm Nguyệt cảm nhận Trình Hạo là người cực kỳ giỏi, nhưng anh cũng quá kiêu ngạo và lạnh lùng, không chịu chia sẻ gì nhiều.

Giữa buổi, một tình huống nhỏ xảy ra. Lâm Nguyệt vô tình gửi nhầm một phần dữ liệu chưa được kiểm tra cho anh. Trình Hạo nhíu mày, gõ nhanh vài lệnh, rồi quay sang cô:

“Cô đã kiểm tra kỹ chưa? Đây là dữ liệu chưa được xử lý. Nếu đưa vào mô phỏng, kết quả sẽ sai hoàn toàn.”

Cô đỏ mặt, vội vàng: “Xin lỗi, em… em sẽ chỉnh lại ngay.”

Anh ấy chỉ hừ nhẹ, giọng lạnh lùng: “Đừng để lặp lại.”

Lâm Nguyệt cảm thấy bực bội, nhưng cũng hiểu rằng anh chỉ muốn đảm bảo dự án hoàn hảo. Cô nhanh chóng sửa lỗi, trong lòng vừa cáu, vừa thầm thừa nhận rằng khả năng của anh ấy vượt xa cô tưởng.

Một vài giờ trôi qua, họ bắt đầu phối hợp tốt hơn. Lâm Nguyệt thấy rằng Trình Hạo không chỉ lạnh lùng mà còn cực kỳ nghiêm túc và chuyên nghiệp. Mỗi lần anh giải thích, cô đều thấy rõ trí tuệ vượt trội, và mặc dù khó chịu vì thái độ khắt khe, cô cũng học hỏi được rất nhiều.

Đến buổi chiều, dự án nhóm bước vào giai đoạn thử nghiệm mô phỏng. Một số dữ liệu bất ngờ khiến chương trình bị lỗi. Trình Hạo nhíu mày, mắt chăm chú vào màn hình.

“Cô… có thể kiểm tra lại phần phân tích chưa?” anh hỏi, giọng điệu vẫn lạnh, nhưng có chút khẩn trương.

Lâm Nguyệt nhìn vào dữ liệu, nhận ra một lỗi nhỏ mà cô bỏ qua. Cô sửa lại, rồi đưa kết quả cho anh.

Anh gật đầu, lần đầu tiên nở một nụ cười nhẹ, nhìn cô:

“Không tệ.”

Câu nói ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô bỗng dưng đập nhanh. Có cảm giác vừa bực bội, vừa bị thu hút.

Nhưng ngay sau đó, một hiểu lầm xảy ra. Một bạn học khác trong lớp, vô tình nhìn thấy Trình Hạo ngồi gần Lâm Nguyệt, nói:

“Ôi, Trình Hạo sao lại thân thiện với cô này thế? Cô ấy là sinh viên mới mà?”

Câu nói khiến một vài bạn trong nhóm nhìn cô với ánh mắt tò mò, thậm chí là ghen tỵ. Lâm Nguyệt cảm thấy khó chịu. Cô chưa bao giờ muốn ai hiểu lầm rằng cô dựa dẫm hay nhờ vả Trình Hạo.

Nhìn Trình Hạo, cô thấy anh vẫn tập trung vào màn hình, không hề để ý tới lời đồn đoán. Nhưng trong lòng cô, vẫn có một chút “sốt ruột” vì ánh mắt bạn bè xung quanh.

Buổi học kết thúc, Trình Hạo gập laptop lại, đứng lên:

“Dự án tiến triển tốt. Ngày mai tiếp tục.”

Cô gật đầu, vừa mỉm cười vừa cảm thấy nhói lòng – cảm giác vừa bực bội, vừa rung động, khiến cô không thể phủ nhận rằng Trình Hạo đang dần chiếm một phần trong tâm trí mình.

Khi cô đi về ký túc xá, trời đã chiều, ánh nắng vàng chiếu qua hàng cây, rọi lên con đường lát gạch đỏ. Lâm Nguyệt bước đi chậm rãi, nghĩ về ngày đầu tiên hợp tác với Trình Hạo.

Cô nhận ra một điều: mối quan hệ giữa họ sẽ không dễ dàng, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Xung đột, hiểu lầm, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào nhỏ nhoi – tất cả đều như những sợi dây vô hình kéo cô gần anh hơn từng chút một.

Và cô biết rằng, hành trình này sẽ dài, thử thách sẽ nhiều, nhưng ít nhất, cô đã tìm thấy một đối tác… đồng thời cũng là một “đối thủ” khiến cô vừa muốn tránh, vừa muốn khám phá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×