bên nhau dưới bão tố

Chương 9: Mưa giông và khoảng cách tan chảy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, bầu trời Học viện Hạo Thành đột ngột chuyển sang u ám. Gió mạnh và mây đen báo hiệu một cơn giông bất ngờ. Lâm Nguyệt bước ra sân, cảm giác lạnh thấm qua lớp áo mỏng. Cô thở dài, biết rằng hôm nay sẽ là một ngày đầy thử thách – không chỉ với dự án mô phỏng, mà còn với trái tim cô.

Khi bước vào lớp, cô thấy Trình Hạo đã ngồi sẵn, laptop mở, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng chứa một sự tập trung tuyệt đối. Khi nhìn thấy cô, anh chỉ nhíu mày: “Cô chuẩn bị chưa?”

“Vâng,” cô đáp, cố kiềm chế cảm giác hồi hộp. Hôm nay, nhóm cô phải thực hiện một bài thực hành ngoài trời, mô phỏng dữ liệu thực tế bằng thiết bị đo và cảm biến. Đây là phần khó nhất, yêu cầu mọi người phải phối hợp sát cánh, và cơn mưa sắp tới sẽ càng làm mọi việc trở nên căng thẳng hơn.

Cơn giông ập đến nhanh hơn dự kiến. Khi nhóm bắt đầu kiểm tra cảm biến, mưa rơi xối xả, gió thổi mạnh. Cả nhóm phải chạy đến một vị trí kín, nhưng thiết bị lại nằm ở nơi hở – và chỉ có Trình Hạo và Lâm Nguyệt là đủ kỹ năng xử lý nhanh để cứu dữ liệu.

“Chúng ta phải làm nhanh, nếu không thiết bị sẽ hỏng!” Trình Hạo nói, giọng điềm tĩnh nhưng căng thẳng.

Cô gật đầu, tim đập nhanh. Cả hai cùng chạy dưới mưa, khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Mỗi bước chạy, từng giọt mưa văng lên người, khiến cô lạnh thấu xương, nhưng khi nhìn ánh mắt anh tập trung vào công việc, cô cảm thấy an tâm kỳ lạ.

Họ đến thiết bị, bắt đầu thao tác. Mưa vẫn rơi xối xả, gió thổi mạnh, nhưng cả hai phối hợp nhịp nhàng, các bước đều ăn ý. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ như tan chảy. Cô nhìn anh, tim nhói lên vì nhận ra cảm giác gần gũi vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.

Một giây sơ suất, Trình Hạo suýt bị trượt chân trên bùn. Cô nhanh chóng nắm tay anh, kéo lại. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, cả hai đều im lặng, trái tim nhói lên. Anh cúi xuống, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:

“Cô… cẩn thận hơn.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Giọng anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ấm áp khiến cô không thể rời mắt. Cô mỉm cười khẽ, nhưng không dám nói gì, chỉ tập trung hoàn thành công việc.

Khi kiểm tra xong thiết bị, cơn giông chưa tạnh. Họ phải quay lại phòng thực hành trong điều kiện mưa gió mạnh. Trên đường đi, một phần của cây đổ chắn đường. Trình Hạo bước ra đỡ cây, nhưng cô chạy đến giúp anh. Khoảnh khắc họ cùng nâng cây, khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được từng hơi thở của anh. Cả hai im lặng, tim nhói lên vì sự căng thẳng lẫn rung động.

Cuối cùng, họ đến phòng thực hành, ướt sũng nhưng dữ liệu vẫn an toàn. Trình Hạo thở dài, giọng trầm:

“Cô… làm tốt. Tôi không nghĩ cô có thể giữ bình tĩnh dưới cơn giông này.”

Cô mỉm cười, cảm giác vừa bực bội vừa hạnh phúc: “Cũng nhờ anh hướng dẫn mà em làm được.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm: “Ngày mai, chúng ta sẽ còn thử thách lớn hơn. Nhưng hôm nay, cô đã chứng minh năng lực và sự kiên nhẫn.”

Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng, anh đã thừa nhận năng lực và sự quan tâm của cô một cách âm thầm. Tim cô nhói lên, vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.

Tối hôm đó, khi trở về ký túc xá, cả hai vẫn chưa khô ráo. Trình Hạo đứng ngoài cửa, đưa cho cô áo khoác khô:

“Cô mặc vào. Đừng để bị cảm lạnh.”

Cô đỏ mặt, nhận áo khoác: “Cảm ơn…” Giọng cô run run, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Hãy nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn nhiều việc.”

Cô gật đầu, tim đập mạnh. Khoảnh khắc anh rút lui, để lại khoảng cách nhưng để lại cảm giác ấm áp kỳ lạ. Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ đã thay đổi rõ rệt: từ xung đột và nghiêm khắc, giờ đây đã xen những hành động ngọt ngào, sự quan tâm và rung động rõ rệt.

Đêm hôm đó, Lâm Nguyệt nằm trên giường, nhớ lại từng khoảnh khắc: ánh mắt tập trung, giọng điềm tĩnh nhưng ấm áp, sự phối hợp nhịp nhàng trong giông bão, khoảng cách gần khiến tim cô nhói lên. Cô nhận ra rằng, trái tim cô đã hoàn toàn rung động với Trình Hạo, và cảm xúc ấy không thể chối từ.

Cô nhắm mắt, thở dài, mỉm cười: “Ngày mai… sẽ là một ngày mới. Và mình sẽ không bỏ cuộc.”

Hiểu lầm, xung đột, những khoảnh khắc ngọt ngào xen căng thẳng, và giờ đây là cảm giác gần gũi trong nguy hiểm, tất cả tạo nên một câu chuyện tình đầy kịch tính nhưng hấp dẫn, nơi mà trái tim cô và Trình Hạo dần xích lại gần nhau hơn, sẵn sàng bước vào những bước ngoặt tình cảm sâu sắc hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×