bên nhau dưới bão tố

Chương 8: Thừa nhận trong im lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Học viện Hạo Thành chìm trong sương mù nhẹ, không khí se lạnh và ẩm ướt. Lâm Nguyệt bước vào lớp, vẫn còn cảm giác ngại ngùng sau đêm mưa hôm qua. Khoảnh khắc Trình Hạo che mưa và đặt chăn cho cô dường như vẫn còn in đậm trong tim, khiến cô khó lòng bình tĩnh.

Hôm nay, nhóm cô phải tiến hành bài thuyết trình quan trọng nhất của dự án mô phỏng trước giáo viên và các nhóm khác. Đây là bài kiểm tra quyết định, và tất cả thành viên phải phối hợp hoàn hảo. Cô biết rằng, bất cứ sơ suất nào cũng có thể khiến cả nhóm thất bại.

Khi bước vào lớp, cô thấy Trình Hạo đã ngồi sẵn, laptop mở sẵn, ánh mắt sắc lạnh như mọi khi. Nhưng hôm nay, anh dường như nhìn cô nhiều hơn, đôi mắt vẫn nghiêm nghị nhưng mang theo một nét quan tâm khó tả.

“Cô chuẩn bị chưa?” giọng anh vang lên, điềm tĩnh nhưng chứa một chút căng thẳng.

“Vâng,” cô đáp, cảm giác tim đập nhanh. Khoảnh khắc anh nhìn cô khiến cô nhận ra, mình đã bắt đầu rung động nhiều hơn những gì cô muốn thừa nhận.

Khi giáo viên cho phép bắt đầu thuyết trình, nhóm cô ngồi sát nhau, hai người phải làm việc gần như đồng bộ để trình bày kết quả mô phỏng. Mỗi lần cô đưa slide hay dữ liệu cho anh, ánh mắt họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai đều nhận ra một cảm giác ngọt ngào, phức tạp mà họ chưa từng trải qua.

Thuyết trình bắt đầu. Lâm Nguyệt đứng trước lớp, cố gắng giữ bình tĩnh và tự tin, trình bày kết quả từng bước. Khi nhắc đến phần dữ liệu mà cô trực tiếp xử lý, ánh mắt cô vô tình nhìn Trình Hạo, và cô thấy anh gật nhẹ, ánh mắt chứa sự khích lệ. Một luồng ấm áp lan tỏa trong lòng cô, khiến cô khó thở nhưng cũng thêm tự tin.

Nhưng ngay lúc ấy, một sự cố bất ngờ xảy ra: một slide quan trọng bị lỗi hiển thị. Cô vội vàng lúng túng, nhìn sang Trình Hạo với ánh mắt van xin. Anh nhanh chóng chỉnh sửa trên laptop, nhưng giọng điệu lạnh lùng:

“Cô bình tĩnh! Không được để sự cố nhỏ làm cô mất tập trung.”

Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Khi Trình Hạo trao cho cô ánh mắt nghiêm túc nhưng ấm áp, cô nhận ra, lần đầu tiên cô cảm thấy được tin tưởng và quan tâm thực sự. Tim cô nhói lên, vừa hạnh phúc vừa lo lắng.

Thuyết trình tiếp tục, nhóm cô dần kiểm soát tình hình. Mỗi lần ánh mắt họ gặp nhau, đều có một cảm giác vừa ngọt ngào, vừa căng thẳng, khiến cô không thể nào quên.

Sau buổi thuyết trình, khi mọi người rời khỏi lớp, Trình Hạo kéo cô lại một góc:

“Cô làm tốt. Thực sự tốt.”

Cô ngạc nhiên, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên anh nói lời khen trực tiếp với cô, không phải chỉ qua ánh mắt hay hành động. Cô hơi đỏ mặt:

“Cảm… cảm ơn.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm: “Ngày mai, chúng ta sẽ còn thử thách lớn hơn. Cô phải chuẩn bị tinh thần.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra, cô đã bắt đầu thừa nhận tình cảm với anh, dù chưa dám nói ra.

Chiều hôm đó, họ phải tiếp tục làm việc cùng nhau để chỉnh sửa các chi tiết cuối cùng của dự án. Trong quá trình này, một hiểu lầm mới xuất hiện: một bạn cùng lớp nhìn thấy cô và Trình Hạo ngồi gần nhau, thì thầm với vài người khác, khiến một số dữ liệu bị nhầm trong quá trình kiểm tra.

Lâm Nguyệt cảm thấy mặt nóng bừng, vừa bực vừa xấu hổ. Cô quay sang anh, giọng căng: “Anh có nghe không? Họ đang hiểu nhầm chúng ta!”

Anh nhìn cô, nhếch môi khẽ: “Cô lo chuyện vô nghĩa làm gì? Tập trung vào dự án đi.”

Câu nói lạnh lùng nhưng dường như chứa một chút ngụ ý: anh không muốn cô bị phiền bởi lời bàn tán vô nghĩa. Cô vừa tức vừa ấm lòng, nhận ra rằng, mặc dù anh luôn nghiêm khắc, nhưng anh quan tâm theo cách riêng biệt, không phô trương.

Khi làm việc đến tối, trời tối và không gian yên tĩnh, Trình Hạo bất ngờ hỏi:

“Cô có muốn nghỉ ngơi không? Tôi sẽ giúp cô hoàn thành phần còn lại.”

Cô nhìn anh, tim nhói lên. Giọng anh điềm tĩnh, nhưng ánh mắt dịu dàng, khiến cô không thể từ chối. Cô gật đầu, cả hai cùng làm việc gần nhau, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai đều nhận ra cảm xúc đã vượt ra ngoài đồng đội thông thường.

Một lúc sau, khi hoàn tất phần việc, Trình Hạo đứng dậy, đặt tay trên vai cô:

“Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục, nhưng tối nay… cô hãy nghỉ ngơi.”

Cô đỏ mặt, trái tim đập nhanh, nhưng không nói gì. Hành động ấy, dù đơn giản, nhưng khiến cô nhận ra rằng anh đã thừa nhận phần nào cảm xúc của mình, dù vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng bên ngoài.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Lâm Nguyệt nhớ lại từng khoảnh khắc: ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp, lời nói điềm tĩnh nhưng chứa quan tâm, khoảng cách gần khiến tim cô nhói lên. Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Trình Hạo đã bước sang một giai đoạn mới: nơi ngược tâm xen ngọt ngào, cảm xúc dâng trào nhưng chưa trọn vẹn, và cả hai đều bắt đầu thừa nhận một phần tình cảm trong im lặng.

Cô nhắm mắt, thở dài, mỉm cười: “Ngày mai… sẽ lại là một ngày mới. Và mình sẽ không bỏ cuộc.”

Hiểu lầm, xung đột, những khoảnh khắc ngọt ngào, và giờ đây là sự thừa nhận trong im lặng, tất cả tạo nên một câu chuyện tình đầy căng thẳng nhưng hấp dẫn, nơi trái tim cô và Trình Hạo dần xích lại gần nhau hơn, chờ đợi thời điểm bùng nổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×