Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong làn sương mỏng, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua những tòa nhà chọc trời, phản chiếu trên mặt đường như dát vàng. Lâm Ngọc Diệp đứng trước cửa tòa nhà tập đoàn Horizon, hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp dâng trào. Hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc tại một công ty lớn – một môi trường hoàn toàn khác với những công việc nhỏ trước đây.
Cô tự nhủ: “Đây là cơ hội lớn, Diệp. Phải chứng tỏ bản thân, đừng để lỡ mất.”
Chiếc balo màu xanh navy gọn gàng trên vai, trong đó là laptop, sổ tay, vài món đồ cá nhân và cả một hộp cơm nhỏ mà mẹ cô tỉ mỉ chuẩn bị. Cô nở một nụ cười nhè nhẹ, vừa tự tin vừa lo lắng. Đi bộ vào sảnh, cô quan sát không gian hiện đại của Horizon: sàn đá sáng bóng, những bức tường kính cao vút phản chiếu ánh sáng, quầy lễ tân lịch thiệp, và âm thanh dịu dàng của nhạc nền jazz vang lên khắp không gian.
“Chào buổi sáng, tôi đến nhận việc,” Ngọc Diệp nói với lễ tân, giọng vừa rõ ràng vừa lễ phép.
“Chào cô Lâm, phòng nhân sự đang đợi cô ở tầng 5. Tôi sẽ gọi thang máy giúp cô,” cô lễ tân mỉm cười, đưa thẻ từ lên máy quét.
Ngọc Diệp nhận thẻ, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Thang máy mở ra, cô bước vào và nhấn nút tầng 5. Cô nhìn vào tấm gương trên vách thang, chỉnh lại mái tóc đen dài, quần áo công sở gọn gàng, tự nhủ phải tạo ấn tượng tốt.
Khi đến tầng 5, cô được một người phụ nữ trung niên mặc vest trang nhã đón tiếp. “Cô Lâm, tôi là Trần Hạnh – phòng nhân sự. Chào mừng cô đến Horizon. Mời cô theo tôi,” bà nói, giọng thân thiện nhưng chuyên nghiệp. Ngọc Diệp mỉm cười, theo sau, mắt quan sát không gian rộng rãi, ánh sáng chan hòa nhờ những ô kính lớn nhìn ra thành phố. Một vài nhân viên đang làm việc chăm chú, họ chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục công việc. Ngọc Diệp cảm thấy vừa bỡ ngỡ vừa thích thú.
Bà Trần đưa cho cô hợp đồng lao động và các thông tin cần thiết. Ngọc Diệp ngồi xuống, mở từng trang, mắt dán chặt vào các điều khoản về quyền lợi, chế độ, giờ giấc và văn hóa công ty. Dù đã từng ký hợp đồng trước đây, nhưng lần này mọi thứ chuyên nghiệp và chi tiết hơn hẳn. Cô thầm nghĩ: “Mình phải thật cẩn thận và nghiêm túc. Không thể lơ là một chút nào.”
Sau khi hoàn tất các thủ tục, Trần Hạnh dẫn Ngọc Diệp đi tham quan văn phòng. Hành lang dài, các phòng làm việc mở, bàn ghế sắp xếp khoa học, nhiều khu vực giải trí nhỏ với cây xanh, ghế sofa và máy pha cà phê hiện đại. Bà chỉ cho cô khu vực phòng marketing, phòng họp, và giải thích: “Nếu cô cần gì, cứ hỏi các đồng nghiệp, họ rất thân thiện.” Ngọc Diệp gật đầu, mắt không rời các chi tiết xung quanh. Cô thấy một vài nhân viên trẻ tuổi đang chăm chú làm việc, bàn laptop đầy tài liệu, thỉnh thoảng cười nói với nhau. Một cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng len lỏi trong lòng cô.
Khi Trần Hạnh dẫn cô đến bàn làm việc, một tiếng chuông điện thoại vang lên phía sảnh chính. Ngọc Diệp quay lại và nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, dáng đi nhanh, khuôn mặt nghiêm nghị tiến về phía thang máy. Tim cô bỗng nhiên đập nhanh.
Chưa kịp suy nghĩ, cô bước ra sảnh để lấy đồ và vô tình va phải anh. “Ôi!” Ngọc Diệp thốt lên, vội vàng lùi lại, tay túm lấy cặp laptop.
Anh hất cằm, ánh mắt sắc bén nhìn cô. Ngọc Diệp cảm thấy một luồng điện chạy qua, vừa sợ vừa tò mò. Cô lí nhí: “Xin lỗi, tôi không cố ý…”
Anh trầm giọng, lạnh lùng: “Chú ý một chút khi đi thang máy. Đây không phải đường phố đông đúc đâu.”
Ngọc Diệp cười khẽ, pha chút tự trêu: “À, chắc tôi đi hơi vội… nhưng lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Anh không đáp, quay người bước vào thang máy, nhấn nút tầng 20. Ngọc Diệp đứng nhìn theo, tim đập nhanh, vừa bực bội vừa bị thu hút. “Người này… lạnh lùng nhưng lại khiến người ta muốn tiếp cận… sao kỳ lạ thế này?”
Quay lại bàn làm việc, Ngọc Diệp sắp xếp laptop, giấy tờ và bắt đầu làm quen với các phần mềm công ty. Đồng nghiệp xung quanh thân thiện, sẵn sàng hướng dẫn cô nhưng vẫn giữ khoảng cách chuyên nghiệp. Cô ghi chú tỉ mỉ từng chi tiết, cảm giác vừa bỡ ngỡ vừa hứng thú.
Đến giờ nghỉ trưa, cô mở hộp cơm mẹ chuẩn bị. Cảm giác ấm áp khi ăn trưa một mình giữa văn phòng hiện đại khiến cô vừa vui vừa hơi buồn cười: “Ngày đầu tiên mà đã cảm thấy như cả thế giới mới mẻ đang mở ra trước mắt.”
Trong lúc ăn trưa, cô tình cờ nhìn thấy nam CEO bước ra từ phòng họp, bộ vest chỉnh tề, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một cảm giác vừa gần gũi vừa xa cách len lỏi trong lòng Ngọc Diệp. Cô tự nhủ sẽ gặp anh nhiều lần và cần cẩn thận với cách anh nhìn người khác.
Buổi chiều, cô tham gia cuộc họp dự án nhỏ của phòng marketing, giới thiệu bản thân với đồng nghiệp. “Chào mọi người, tôi là Ngọc Diệp, nhân viên mới. Rất mong được hợp tác cùng các bạn,” cô nói, giọng tự tin nhưng vẫn khiêm nhường. Đồng nghiệp mỉm cười, một vài người tỏ vẻ ấn tượng với sự năng động và nhanh nhẹn của cô. Cô tích cực đặt câu hỏi, đưa ra ý tưởng, cảm giác vừa mệt vừa hào hứng nhưng rất vui khi thấy mình được ghi nhận.
Khi kết thúc ngày làm việc, Ngọc Diệp đứng trước cửa tòa nhà, hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời vàng nhạt. Cô mỉm cười, cảm nhận sự hứng khởi và hồi hộp, tự nhủ: “Ngày đầu tiên… tuy bỡ ngỡ, nhưng thật sự đáng nhớ. Đây chỉ là khởi đầu… và mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
Với quyết tâm ấy, Ngọc Diệp bước vào đêm, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt sương, mở ra một hành trình mới – nơi công việc, tình cảm và những bất ngờ đang chờ phía trước.