Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua các tòa nhà chọc trời chiếu thẳng vào sảnh tòa nhà Horizon, khiến mọi thứ trở nên sáng sủa và tinh khiết. Lâm Ngọc Diệp bước ra từ thang máy, vẫn mang theo cảm giác hồi hộp ngày đầu tiên đi làm. Trái tim cô đập nhanh khi nghĩ về hôm qua: lần đầu gặp CEO, người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng lại khiến cô khó quên.
Cô tự nhủ: “Phải cẩn thận. Đừng làm điều gì khiến mình mất điểm trước sếp… nhưng mình cũng muốn hiểu hơn về anh ấy.”
Vừa đi qua sảnh lớn, Ngọc Diệp nhìn thấy anh đứng gần thang máy, vẫn bộ vest chỉnh tề, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tập trung vào màn hình điện thoại. Cảm giác vừa sợ, vừa tò mò len lỏi trong lòng cô. Tim cô bỗng nhảy một nhịp khi anh giật mình quay lên nhìn cô – ánh mắt sắc bén nhưng không hẳn là khó chịu, có một chút… tò mò.
Ngọc Diệp thở nhẹ, tiếp tục đi về phía phòng marketing. Cô vừa bước, vừa lo lắng: hôm nay sẽ phải làm quen với nhiều đồng nghiệp, tham gia cuộc họp dự án quan trọng, và có thể sẽ gặp CEO lần nữa. Cô không biết mình nên vui mừng hay lo lắng, nhưng tâm trí vẫn hình dung lại ánh mắt ngày hôm qua.
Vừa vào đến hành lang dẫn đến phòng marketing, cô va phải một ai đó. “Ôi!” cô thốt lên, tay túm lấy cặp laptop. Đó là người đàn ông sáng nay – CEO. Anh hơi ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên vẻ khó chịu pha lẫn ngạc nhiên, nhìn cô từ đầu đến chân.
“Xin lỗi, tôi không cố ý…” Ngọc Diệp vội vàng lùi lại, giọng run run.
Anh hất cằm, giọng trầm: “Chú ý một chút khi đi thang máy. Đây không phải đường phố đông đúc đâu.”
Ngọc Diệp cười khẽ, pha chút tự trêu: “À, chắc tôi đi hơi vội… nhưng lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Anh không đáp, quay người bước tiếp vào phòng, nhấn nút thang máy để đi lên tầng 20. Ngọc Diệp đứng nhìn theo, tim đập mạnh, vừa bực bội vừa bị cuốn hút. “Anh ta… lạnh lùng nhưng lại khiến người ta muốn tiếp cận… sao kỳ lạ thế này?”
Cô thở dài, quay về bàn làm việc. Không khí phòng marketing hôm nay nhộn nhịp hơn thường lệ. Các đồng nghiệp chào hỏi cô, giới thiệu từng người một. Ngọc Diệp cảm thấy vừa bỡ ngỡ vừa phấn khích. Cô nhận ra mình sẽ phải cố gắng nhiều để hòa nhập và chứng tỏ năng lực.
Buổi sáng trôi qua với nhiều thử thách nhỏ: làm quen hệ thống phần mềm công ty, chuẩn bị tài liệu dự án và lắng nghe hướng dẫn từ trưởng phòng. Ngọc Diệp chú ý từng chi tiết, ghi chú cẩn thận, không muốn bỏ sót bất kỳ thông tin quan trọng nào. Cô cảm thấy nhịp tim mình vừa hối hả vừa hứng khởi – giống như đang chuẩn bị bước vào một sân chơi lớn mà trước đây cô chỉ dám mơ tưởng.
Đến giờ nghỉ trưa, Ngọc Diệp mở hộp cơm mẹ cô chuẩn bị, đặt nó cạnh bàn làm việc. Cảm giác ấm áp khi ăn trưa một mình giữa văn phòng hiện đại khiến cô vừa vui vừa buồn cười. Cô vừa ăn, vừa quan sát đồng nghiệp xung quanh. Một vài người đang trò chuyện, tiếng cười vang nhẹ, trong khi những người khác vẫn chăm chú vào màn hình máy tính. Không khí vừa chuyên nghiệp vừa thân thiện khiến cô cảm thấy dễ chịu, nhưng cũng phần nào cô đơn.
Ngọc Diệp vừa ăn vừa nhớ lại cảnh CEO sáng hôm qua. Cô tự hỏi: liệu mình sẽ gặp anh thường xuyên không? Liệu ánh mắt lạnh lùng ấy sẽ trở nên thân thiện hay vẫn giữ khoảng cách? Cô thở dài, cẩn thận gói hộp cơm lại, quyết tâm tập trung vào công việc buổi chiều.
Buổi chiều, cô được giao tham gia cuộc họp dự án nhỏ. Ngọc Diệp đứng lên, giới thiệu bản thân trước mọi người: “Chào mọi người, tôi là Ngọc Diệp, nhân viên mới. Rất mong được hợp tác cùng các bạn.” Giọng cô vừa tự tin vừa khiêm nhường. Đồng nghiệp mỉm cười, một vài người tỏ vẻ ấn tượng với sự năng động và nhanh nhẹn của cô.
Trong cuộc họp, cô tích cực đặt câu hỏi, đề xuất ý tưởng và góp thêm các chi tiết nhỏ nhưng tinh tế. Cảm giác vừa mệt vừa hứng thú len lỏi trong lòng, nhưng cô vui khi thấy mình được lắng nghe. Một đồng nghiệp nam nhìn cô, gật đầu nhẹ, nở nụ cười: “Tốt lắm, ý tưởng của bạn rất sáng tạo.” Ngọc Diệp mỉm cười, cảm thấy tự tin hơn.
Cuối buổi họp, Ngọc Diệp thu xếp tài liệu và trở về bàn. Khi cô vừa ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ, cô thấy nam CEO bước ra từ phòng họp. Áo vest chỉnh tề, ánh mắt tập trung nhưng lướt qua cô một cái, dường như nhận ra sự hiện diện của cô. Một cảm giác vừa gần gũi vừa xa cách len lỏi trong lòng Ngọc Diệp. Cô tự nhủ sẽ phải cẩn thận nhưng cũng tò mò muốn hiểu hơn về con người đặc biệt ấy.
Ngày làm việc kết thúc, Ngọc Diệp thu dọn đồ đạc, cảm giác vừa mệt vừa phấn khích. Cô đứng trước cửa tòa nhà, hít một hơi thật sâu, nhìn ánh nắng vàng nhạt phản chiếu trên các tòa nhà xung quanh. Cô mỉm cười, thầm nghĩ: “Ngày đầu tiên… tuy bỡ ngỡ, nhưng thật sự đáng nhớ. Đây chỉ là khởi đầu, và mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
Trên đường về nhà, Ngọc Diệp vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng nhưng cuốn hút của CEO. Cô tự nhủ sẽ cố gắng trong công việc, nhưng cũng tò mò muốn hiểu hơn về con người đặc biệt ấy. Cảm giác vừa hồi hộp vừa hào hứng khiến cô không thể ngồi yên, tim đập mạnh mỗi khi nhớ lại cuộc va chạm sáng nay.
Khi về đến căn hộ, cô đặt balo xuống, mở laptop và ghi lại những ghi chú quan trọng từ ngày đầu tiên. Từng chi tiết nhỏ về công ty, về các đồng nghiệp, và cả cuộc gặp CEO đều được cô ghi chép cẩn thận. Cô tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều điều mới mẻ hơn, và mình phải sẵn sàng.”
Ngồi bên cửa sổ nhìn ra thành phố về đêm, ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên đường phố, Ngọc Diệp cảm thấy vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Một câu chuyện mới đang bắt đầu – nơi công việc, tình cảm, và những bất ngờ đang chờ cô phía trước. Cô biết rằng, đây sẽ là một hành trình dài, đầy thử thách, nhưng cô sẵn sàng đối mặt và tận hưởng từng khoảnh khắc.
Với quyết tâm ấy, Ngọc Diệp tắt đèn, chuẩn bị nghỉ ngơi, tim vẫn thổn thức trước những điều chưa biết, nhưng tràn đầy kỳ vọng cho ngày mai – ngày thứ hai tại Horizon, nơi cô sẽ bước sâu hơn vào thế giới công sở hiện đại, nơi có những đồng nghiệp thú vị, những dự án quan trọng, và cả người đàn ông bí ẩn với ánh mắt lạnh lùng nhưng khó quên.