Ngày thứ ba tại Horizon, Lâm Ngọc Diệp thức dậy từ sớm. Cô mở cửa sổ căn hộ, hít một hơi thật sâu, nhìn ra con phố đang dần sống động dưới ánh nắng sớm. Hôm nay, cô biết mình sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách: dự án lớn vẫn đang trong giai đoạn quan trọng, và CEO Thẩm Tấn Hạo – người vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí cô – sẽ trực tiếp theo dõi tiến độ. Cô tự nhủ: “Phải thật tập trung và không được để sơ sót. Đây là cơ hội để chứng minh bản thân.”
Cô ăn sáng nhanh gọn, kiểm tra lại tài liệu dự án, ghi chú những ý tưởng cần nhấn mạnh. Mỗi dòng cô viết đều đậm nét cẩn thận, bởi cô biết rằng, mọi chi tiết nhỏ đều có thể ảnh hưởng đến kết quả buổi họp ngày mai. Khi bước ra khỏi căn hộ, cô mang theo cảm giác vừa hào hứng vừa hồi hộp, tim đập mạnh trước suy nghĩ về những lần gặp CEO gần đây.
Khi đến văn phòng, không khí tại Horizon đã bắt đầu sôi động. Nhân viên di chuyển nhanh chóng giữa các phòng, trao đổi công việc qua laptop, điện thoại và bảng trắng. Ngọc Diệp bước vào sảnh lớn, ánh mắt vô tình chạm phải CEO Thẩm Tấn Hạo đang đứng bên thang máy. Anh vẫn bộ vest chỉnh tề, dáng đi nghiêm nghị và nhanh nhẹn.
Ngọc Diệp cảm thấy tim mình đập mạnh. Lần này, cô quyết định không né tránh, mà bước thẳng qua, giữ tư thế tự tin. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng không hẳn khó chịu, mang một vẻ tò mò khó nhận biết. Cô tự nhủ: “Anh ấy… sao mà vẫn khiến người ta vừa sợ vừa muốn tiếp cận.”
Buổi sáng trôi qua với nhịp độ nhanh của công việc chuẩn bị cho dự án lớn. Ngọc Diệp cùng các đồng nghiệp kiểm tra tiến độ từng phần, rà soát tài liệu và hoàn thiện slide trình bày. Mọi người đều tập trung cao độ, nhưng Ngọc Diệp vẫn nhận ra ánh mắt CEO thỉnh thoảng len lén quan sát cô, khiến cô vừa hưng phấn vừa lo lắng.
Khi đến giờ nghỉ trưa, Ngọc Diệp quyết định đi bộ ra khu vực cà phê trong tòa nhà. Không khí tĩnh lặng hơn, ánh sáng chan hòa qua cửa kính, khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô ngồi xuống, mở sổ tay ghi chú, và tự nhủ: “Phải chuẩn bị kỹ cho buổi họp chiều nay. Đây là lúc mình chứng minh năng lực thực sự.”
Chỉ ít phút sau, Thẩm Tấn Hạo bước vào khu cà phê. Anh lấy ly cà phê, đứng gần cửa sổ, ánh mắt hướng ra bên ngoài nhưng vẫn không rời khỏi cô. Ngọc Diệp hơi đỏ mặt, nhanh chóng tập trung vào ghi chú, nhưng không khỏi nghe thấy giọng trầm ấm, tràn đầy sức nặng của anh:
“Cô là nhân viên mới… đúng không?”
Ngọc Diệp ngẩng lên, hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi là Ngọc Diệp, hôm nay đang chuẩn bị cho buổi họp dự án.”
Anh gật nhẹ: “Tốt. Tôi sẽ theo dõi tiến độ của cô. Đây là dự án quan trọng, không thể sai sót.”
Cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn. “Anh ấy… trực tiếp chú ý đến mình… Đây vừa là áp lực, vừa là cơ hội.”
Buổi chiều, mọi người tập trung tại phòng họp lớn. Dự án được phân chia thành các phần, Ngọc Diệp đảm nhận phần nghiên cứu khách hàng và phương án truyền thông trực tuyến. Cô trình bày chi tiết các số liệu, xu hướng và đề xuất chiến lược cụ thể. Mỗi khi cô nêu ra một ý tưởng, CEO đều chăm chú theo dõi, đôi lúc nhíu mày, đôi lúc gật đầu. Cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khích len lỏi trong lòng cô.
Trong cuộc họp, một đồng nghiệp đề xuất phương án rủi ro cao. Thẩm Tấn Hạo nghiêm nghị: “Điều này có thể gây tổn thất lớn. Ai có phương án khác?”
Ngọc Diệp không chần chừ: “Chúng ta có thể thử nghiệm từng phần nhỏ trước khi triển khai toàn bộ, như vậy sẽ giảm rủi ro và tối ưu chi phí.”
Anh nhìn cô, ánh mắt thay đổi, từ sắc bén sang đánh giá nghiêm túc: “Đúng. Cô biết cân bằng rủi ro và cơ hội.”
Cảm giác trong lòng Ngọc Diệp vừa hạnh phúc vừa tự hào, nhưng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp. Cô tiếp tục trình bày các chi tiết nhỏ, đưa ra các kịch bản tình huống, và sẵn sàng phản biện khi cần. CEO đôi khi đặt câu hỏi trực tiếp, cô trả lời mạch lạc, khiến mọi người xung quanh cũng phải ghi nhận năng lực của cô.
Cuối buổi họp, Thẩm Tấn Hạo đi qua bàn cô, khẽ nói: “Cô làm việc nghiêm túc và tinh thần cầu tiến. Giữ thái độ này, cô sẽ tiến xa.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, cúi đầu: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Anh gật đầu, quay người bước đi. Cô thở dài, cảm giác vừa căng thẳng vừa hạnh phúc. Trong lòng cô trỗi dậy một quyết tâm mới: “Phải làm việc chăm chỉ hơn nữa. Đây không chỉ là công việc, mà còn là cách để khẳng định bản thân.”
Sau khi mọi người ra về, Ngọc Diệp ngồi lại, ghi chép lại toàn bộ các phản hồi, ý tưởng và các bước cần thực hiện tiếp theo. Cô biết rằng mỗi chi tiết đều quan trọng, và buổi họp hôm nay đã để lại dấu ấn lớn trong mắt CEO.
Trên đường về nhà, cô nhớ lại ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy đánh giá tích cực của anh. Cô cảm thấy vừa hưng phấn vừa áp lực, tim đập nhanh trước suy nghĩ về những ngày sắp tới. “Anh ấy… không dễ đoán, nhưng chắc chắn mình phải học hỏi và thích nghi nhanh.”
Về đến căn hộ, Ngọc Diệp mở laptop, tổng hợp lại toàn bộ dữ liệu, chuẩn bị slide cho buổi họp tiếp theo. Cô cảm nhận rõ rệt nhịp điệu nhanh và áp lực trong công việc, nhưng cũng cảm thấy niềm hứng khởi và cơ hội để chứng minh bản thân.
Khi đêm xuống, cô đứng trước cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu lung linh trên mặt đường, trái tim vẫn tràn đầy cảm giác hồi hộp và phấn khích. Ngọc Diệp biết rằng, hành trình tại Horizon mới chỉ bắt đầu. Cô sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, học hỏi từng bước, nhưng đồng thời cũng sẽ có những cơ hội quý giá và những người quan trọng sẽ xuất hiện trong cuộc đời cô.
Với quyết tâm ấy, Ngọc Diệp tắt đèn, chuẩn bị nghỉ ngơi, tim vẫn thổn thức trước những điều chưa biết, nhưng tràn đầy hy vọng và kỳ vọng cho ngày mai – một ngày mà cô sẽ tiếp tục bước sâu vào thế giới công việc đầy thách thức, nơi có những dự án quan trọng, những đồng nghiệp đáng tin cậy và cả người đàn ông bí ẩn với ánh mắt lạnh lùng nhưng khó quên.