Sáng thứ Hai, thành phố vẫn chìm trong không khí bình yên của những ngày đầu tuần. Lâm Ngọc Diệp bước vào sảnh tòa nhà Horizon, tay cầm cặp tài liệu mới chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng của phòng marketing. Hôm nay, cô sẽ chính thức tham gia dự án lớn đầu tiên kể từ khi vào công ty. Cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp trỗi dậy trong lòng cô.
Cô tự nhủ: “Phải thật tập trung và chứng minh năng lực. Đây là cơ hội để mọi người nhìn thấy mình.”
Vừa bước vào thang máy, Ngọc Diệp vô tình chạm phải một người đàn ông cao lớn, dáng đi nhanh. Tim cô lập tức đập nhanh. Đó là CEO – Thẩm Tấn Hạo. Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút tò mò, như thể đang đoán xem cô sẽ phản ứng ra sao.
“Xin lỗi… tôi đi hơi vội,” Ngọc Diệp lí nhí, cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh không trả lời, chỉ khẽ hất cằm và bước vào thang máy. Cô đứng nhìn theo, vừa bực bội vừa bị thu hút. “Anh ta… lạnh lùng, nhưng sao khiến người ta muốn biết về anh ấy nhiều hơn?”
Thang máy mở ra tầng 10, nơi phòng họp dự án được đặt. Ngọc Diệp hít một hơi thật sâu, bước vào phòng, nơi các đồng nghiệp đã có mặt đông đủ. Không khí trong phòng vừa căng thẳng vừa nghiêm túc. Mọi người trao đổi những ý tưởng ban đầu, giấy tờ, laptop, và slide trình chiếu nằm la liệt trên bàn.
Trưởng phòng marketing – một người phụ nữ trung niên, nghiêm túc nhưng thân thiện – nhìn Ngọc Diệp và gật đầu. “Diệp, hôm nay cô sẽ tham gia vào dự án mới, liên quan đến chiến dịch quảng bá sản phẩm của công ty. Hãy chú ý và tham gia ý kiến khi cần thiết.”
Ngọc Diệp gật đầu, mắt dán chặt vào laptop. Cô mở slide trình bày đã chuẩn bị từ hôm qua, ghi chú từng chi tiết quan trọng, vừa theo dõi bài thuyết trình của trưởng phòng, vừa sẵn sàng đặt câu hỏi hoặc đóng góp ý kiến.
Buổi họp bắt đầu, mọi người lần lượt trình bày ý tưởng. Đồng nghiệp nam, Vân Khải, giới thiệu bản đồ chiến dịch, những mốc thời gian quan trọng, và các phương án quảng bá. Mỗi khi Vân Khải kết thúc, Ngọc Diệp nhanh nhẹn nhận xét: “Nếu kết hợp thêm kênh trực tuyến và livestream, chiến dịch có thể tiếp cận nhóm khách hàng trẻ tuổi tốt hơn.”
Mọi người lặng đi một giây, rồi trưởng phòng gật đầu: “Ý kiến tốt. Chúng ta sẽ đưa vào phương án thử nghiệm.”
Ngọc Diệp cảm thấy trong lòng hưng phấn. Cô tự nhủ: “Mình phải giữ tinh thần này, không được lạc nhịp với mọi người.”
Giữa buổi họp, Thẩm Tấn Hạo bước vào phòng. Không khí thay đổi ngay lập tức. Tất cả mọi người ngồi thẳng lưng, ánh mắt đều hướng về anh. CEO nhìn quanh phòng, dừng lại ở Ngọc Diệp, ánh mắt sắc bén nhưng không hề gay gắt. Cô cảm thấy tim đập nhanh, vừa lo vừa tò mò.
Anh mở laptop, trình chiếu một slide mới – chiến dịch lớn nhất trong tháng này. “Chúng ta cần một chiến dịch độc đáo, vừa tiếp cận khách hàng hiện tại, vừa mở rộng đối tượng mới,” giọng anh trầm ấm nhưng có sức nặng.
Ngọc Diệp ghi chú từng câu, cố gắng không bỏ sót điều gì. Cô nhận ra đây không chỉ là một dự án bình thường, mà là cơ hội để chứng minh năng lực.
CEO đặt câu hỏi về phương án truyền thông trực tuyến. Ngọc Diệp thấy đây là cơ hội. Cô mạnh dạn giơ tay: “Theo tôi, nếu kết hợp chiến dịch trực tuyến với một chuỗi mini-game hoặc thử thách tương tác trên mạng xã hội, chúng ta có thể tăng sự quan tâm của khách hàng trẻ tuổi, đồng thời tạo hiệu ứng lan truyền.”
Cả phòng im lặng trong giây lát, sau đó trưởng phòng mỉm cười: “Tốt, ý tưởng này khả thi. Cô đã chuẩn bị kỹ.”
Thẩm Tấn Hạo nhìn Ngọc Diệp, ánh mắt có chút bất ngờ: “Rõ ràng cô không chỉ nắm được lý thuyết, mà còn biết cách áp dụng thực tế. Tốt.” Giọng anh lạnh lùng nhưng mang theo sự đánh giá tích cực.
Ngọc Diệp hơi đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh ta… anh ấy khen tôi… nhưng vẫn lạnh lùng như mọi khi.”
Buổi họp tiếp tục, mọi người trao đổi sôi nổi hơn, nhưng Ngọc Diệp luôn để mắt đến phản ứng của CEO. Mỗi khi cô đưa ra một ý tưởng, anh đều chú ý, đôi khi nhíu mày, đôi khi gật đầu. Cảm giác vừa lo lắng vừa hào hứng trỗi dậy trong lòng cô, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.
Giữa buổi họp, có một đồng nghiệp đưa ra phương án rủi ro cao. Thẩm Tấn Hạo nghiêm nghị: “Điều này có thể gây tổn thất lớn nếu thất bại. Ai có ý kiến khác?”
Ngọc Diệp vội vàng giơ tay: “Theo tôi, có thể chia nhỏ chiến dịch thành nhiều giai đoạn, thử nghiệm từng phần trước khi triển khai toàn bộ. Như vậy sẽ giảm rủi ro và đồng thời tối ưu chi phí.”
Anh nhìn cô, ánh mắt có chút thay đổi – từ sắc bén sang nhìn nhận. “Đúng. Cô ấy biết cách cân bằng rủi ro. Thích ứng tốt.”
Ngọc Diệp cảm thấy vừa bất ngờ vừa hạnh phúc, nhưng vẫn cố giữ thái độ chuyên nghiệp. Cô ghi chú chi tiết, vì biết rằng đây là cơ hội quý giá để học hỏi và tạo ấn tượng.
Sau hai tiếng đồng hồ, buổi họp kết thúc. Mọi người đứng lên, trò chuyện nhỏ, trao đổi công việc. Ngọc Diệp thu dọn laptop, sổ tay và chuẩn bị rời phòng. Thẩm Tấn Hạo đứng gần cửa, quan sát mọi người. Khi cô đi ngang qua, anh nhẹ nhàng nói: “Ngày đầu tiên tham gia dự án lớn, cô làm tốt.”
Ngọc Diệp giật mình, đỏ mặt: “C-Cảm ơn anh… Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Anh gật đầu, không nói thêm gì, bước ra khỏi phòng, để lại ánh mắt lạnh lùng nhưng khó quên. Ngọc Diệp thở dài, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. “Anh ấy… thật sự khó đoán, nhưng cũng khiến người ta muốn cố gắng hết sức.”
Về đến bàn làm việc, Ngọc Diệp ghi chép lại toàn bộ các ý kiến và phản hồi. Cô tự nhủ rằng, mỗi bước đi trong dự án này đều quan trọng. Đây không chỉ là công việc, mà còn là cơ hội để cô khẳng định bản thân, để chứng minh rằng một nhân viên mới cũng có thể đóng góp giá trị.
Cả buổi chiều trôi qua trong nhịp độ nhanh của công việc. Ngọc Diệp tham gia các cuộc trao đổi nhóm, thử nghiệm ý tưởng nhỏ, và chuẩn bị slide trình bày cho buổi họp kế tiếp. Cô nhận ra rằng, mỗi bước đi trong công ty lớn đều cần sự tập trung, tinh thần đồng đội và khả năng thích ứng.
Khi chiều tà, ánh nắng cuối ngày chiếu qua cửa sổ, Ngọc Diệp nhìn ra ngoài, thấy thành phố trải dài trước mắt. Cô mỉm cười, cảm nhận niềm hứng khởi và trách nhiệm trỗi dậy: “Ngày đầu tiên dự án lớn đã trôi qua, nhưng ngày mai sẽ còn nhiều điều mới mẻ hơn. Mình phải sẵn sàng.”
Cô gói gọn tài liệu, chuẩn bị rời văn phòng. Trong lòng vẫn còn vang vọng lời khen hiếm hoi của CEO. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng có chút đánh giá tích cực khiến cô vừa tự hào vừa hồi hộp. Ngọc Diệp biết rằng, hành trình ở Horizon mới chỉ bắt đầu. Những thử thách, cơ hội, và cả những mối quan hệ đặc biệt đang chờ cô phía trước.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của chiều cuối tuần. Tim cô đập nhanh, vừa lo lắng vừa háo hức. Ngọc Diệp tự nhủ: “Ngày mai, tôi sẽ phải chuẩn bị nhiều hơn nữa… và không được để cơ hội trôi qua.”
Với quyết tâm ấy, cô bước đi trên đường phố, ánh đèn thành phố bắt đầu ló dạng, phản chiếu ánh sáng lung linh trên mặt đường. Một hành trình mới đang mở ra trước mắt – nơi công việc, tình cảm, và những bất ngờ đang chờ cô khám phá. Cô biết rằng, đây sẽ là một trải nghiệm dài, đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy hứng khởi và cơ hội.