Lâm Minh Châu bước vào sảnh chính của khách sạn Grand Ocean với dáng vẻ tự tin quen thuộc. Chiếc váy công sở màu kem nhã nhặn, kết hợp với blazer trắng, khiến cô trông vừa thanh lịch vừa mạnh mẽ. Trong tay cô là chiếc cặp tài liệu, bên trong là những bản thuyết trình quan trọng cho dự án hợp tác giữa công ty truyền thông mà cô đang làm việc và tập đoàn Hạ Thị.
Sảnh khách sạn sáng rực ánh đèn, những bàn tròn được trang trí tinh tế, và những nhân viên mặc vest chỉnh tề đi lại bận rộn. Minh Châu hít một hơi thật sâu, chỉnh lại mái tóc và tự nhủ: “Chỉ một buổi gặp gỡ, không có gì phải lo lắng. Thế nhưng, đây là cơ hội quan trọng, không thể thất bại.”
Cô bước đi giữa dòng người, mắt quét nhanh tìm bàn đăng ký khách mời. Cũng trong lúc đó, nhịp tim của cô bất giác tăng lên khi bắt gặp một hình bóng cao lớn đang đứng gần cổng sảnh, ánh mắt dõi về phía cô.
Hạ Thiên Tường.
Anh đứng đó, bảnh bao trong bộ suit màu xám than, gọn gàng đến mức khó tin. Khuôn mặt sắc lạnh, ánh mắt kiêu hãnh như có thể nhìn thấu mọi người xung quanh, nhưng trong đôi mắt đó vẫn toát ra một nét thu hút kỳ lạ khiến bất cứ ai lướt qua cũng khó mà rời mắt.
Minh Châu không kịp suy nghĩ nhiều thì bước vội, định tránh một nhóm khách mời đang cười nói phía trước. Và… cô va phải một người.
Cộp!
Cặp tài liệu rơi xuống sàn, giấy tờ bay tứ tung. Minh Châu đỏ mặt, cúi xuống lắp bắp:
“Ô… xin lỗi… tôi…”
Cô ngẩng lên, và ánh mắt chạm vào người mà cô vừa va phải. Không ngờ đó chính là Hạ Thiên Tường. Anh đang cúi xuống nhặt giúp cô những tờ giấy rơi vung vãi, bàn tay vừa mạnh mẽ vừa khéo léo.
“Không sao,” giọng anh lạnh lùng nhưng mang theo một âm hưởng vừa đủ ấm áp để khiến cô rùng mình. “Cẩn thận hơn lần sau.”
Câu nói dường như chỉ đơn giản, nhưng cách anh nhìn cô – sắc bén nhưng không hề thô – lại khiến Minh Châu khó chịu… theo một cách mà cô chưa từng trải qua.
“À… vâng, tôi… tôi sẽ chú ý,” cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng vừa lo lắng vừa tò mò.
Thiên Tường nhặt xong tờ giấy cuối cùng, trao lại cho cô với một cái gật đầu ngắn. Minh Châu nhận lấy, cảm giác từ bàn tay anh truyền qua khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Cô cố lẩn tránh ánh mắt anh, nhưng ánh mắt ấy quá sắc, dường như xuyên thấu mọi góc nhỏ trong tâm trí cô.
Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, cô nghe tiếng người gọi từ phía bàn đăng ký:
“Cô Minh Châu, đăng ký tham dự sự kiện ở đây ạ!”
Cô quay sang, cố gắng hít sâu, đi về phía bàn. Trong khi đó, Thiên Tường vẫn đứng đó, đôi mắt dõi theo từng bước đi của cô. Một phần Minh Châu cảm thấy bối rối, một phần lại muốn ngoảnh lại nhìn anh thêm một lần.
Sự kiện bắt đầu, và không khí trong phòng hội nghị dần trở nên trang trọng. Những bài phát biểu, những màn trình chiếu về dự án hợp tác, tất cả đều diễn ra một cách chuyên nghiệp. Minh Châu tập trung lắng nghe, ghi chú cẩn thận, nhưng trong tâm trí vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh của anh – người đàn ông mà cô mới gặp, lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận hấp dẫn.
Buổi tiệc sau hội nghị diễn ra trong sảnh chính, nơi ánh đèn vàng dịu chiếu xuống những bàn tiệc tròn, hoa tươi trang trí tinh tế. Minh Châu bước đến bàn của công ty mình, vừa định rót nước thì nghe tiếng ai đó nhắc tên:
“Cô Minh Châu?”
Cô quay lại và giật mình khi thấy Thiên Tường đứng đó, một ly rượu vang đỏ trên tay, nhìn thẳng cô với ánh mắt khó đoán.
“Dạ, thưa anh?” Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run.
“Đây là buổi gặp gỡ quan trọng. Tôi muốn chắc chắn rằng chúng ta hiểu nhau ngay từ đầu về dự án,” anh nói, giọng trầm, dứt khoát nhưng không hề mất đi sự lịch lãm.
Minh Châu ngạc nhiên, nhưng cũng thấy trong lòng vừa căng thẳng vừa… hứng thú. “Người này… khó gần thật, nhưng lại khiến mình muốn tìm hiểu.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng,” cô đáp, nở một nụ cười vừa phải.
Thiên Tường gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua khóe môi, nhưng ngay lập tức biến mất, trả lại khuôn mặt lạnh lùng vốn có. Minh Châu không thể nhịn được một suy nghĩ vụn vặt: “Người này… đúng là vừa khó gần vừa… hấp dẫn đến kỳ lạ.”
Cuối cùng, cô tập trung trở lại với sự kiện, nhưng trong lòng đã in sâu hình ảnh anh – ánh mắt, nụ cười thoáng chốc, cách anh giữ sự tự tin tuyệt đối trong mọi tình huống. Dù chỉ mới gặp, nhưng Minh Châu cảm nhận rõ một điều: đây là một người mà cô sẽ không dễ dàng quên.
Buổi tối kết thúc, ánh đèn ngoài sảnh tắt dần, khách mời rời đi từng nhóm. Minh Châu cầm túi xách, vừa định ra ngoài thì một bàn tay chặn trước lối đi.
“Cô về rồi à?” Thiên Tường hỏi, giọng trầm và dứt khoát.
“Vâng, anh cũng về thôi chứ?” cô đáp, vừa lịch sự vừa cố giữ khoảng cách.
“Ừ. Hẹn gặp lại trong dự án,” anh nói, giọng nói bình thường nhưng lại khiến Minh Châu cảm thấy nhịp tim mình rung lên một cách kỳ lạ.
Cô gật đầu, bước đi ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi ánh mắt anh – ánh mắt khiến cô vừa e dè vừa tò mò, vừa cảm giác như bị hút vào một thứ gì đó mạnh mẽ hơn cả dự án công việc.
Khi Minh Châu ra khỏi khách sạn, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn, gió thổi nhẹ qua mái tóc, mang theo cảm giác vừa mơ hồ vừa lạ lùng. “Hạ Thiên Tường… Người đàn ông này, chắc chắn sẽ là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.”
Cô mỉm cười một cách khó hiểu, vừa hứng thú vừa lo lắng. Buổi gặp gỡ bất ngờ hôm nay, tưởng chừng chỉ là một tình huống ngẫu nhiên, nhưng lại mở ra một chương mới – một chương đầy những rung động, hiểu lầm, và cả những cảm xúc mà cô chưa từng trải qua.