Ngày hôm sau, Minh Châu bước vào văn phòng công ty với tâm trạng pha trộn giữa háo hức và căng thẳng. Buổi gặp gỡ hôm qua vẫn còn in đậm trong đầu cô – ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút của Hạ Thiên Tường, cách anh nói chuyện dứt khoát mà không hề khoan nhượng. Cô vừa tò mò, vừa lo lắng cho dự án hợp tác lần này, bởi không phải ai cũng làm việc với một CEO nổi tiếng lạnh lùng và nguyên tắc như anh.
Cô đặt cặp tài liệu xuống bàn, bật máy tính, rồi nhìn lại lịch trình. Cuộc họp đầu tiên với đại diện Hạ Thị sẽ diễn ra vào buổi sáng, và cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng. Minh Châu lẩm bẩm: “Chắc chắn sẽ là một cuộc chiến trí tuệ… nhưng mình phải chiến thắng.”
Đúng 9 giờ, phòng họp của công ty Minh Châu đầy đủ ánh sáng tự nhiên, bàn dài được bày sẵn tài liệu, laptop mở sẵn để trình chiếu. Các nhân viên trong nhóm cô đang kiểm tra lại slide thuyết trình, mọi người đều háo hức nhưng cũng có phần căng thẳng.
“Các cậu nhớ, hôm nay là cơ hội lớn. Hãy giữ phong thái chuyên nghiệp, mọi chi tiết phải hoàn hảo,” Minh Châu nhắc nhở nhóm, giọng cô vừa nghiêm túc vừa trấn an.
Chưa đầy 5 phút sau, đội ngũ Hạ Thị bước vào phòng họp. Dẫn đầu là Hạ Thiên Tường – bộ vest xám than vẫn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh, ánh mắt lạnh nhưng sắc bén dõi theo từng người trong phòng. Anh đứng một bên bàn, khoanh tay, quan sát. Không ai trong phòng họp không cảm nhận được sức hút và áp lực từ anh.
Minh Châu cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vẫn kiên định nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Chào anh Thiên Tường, rất vui được gặp anh trực tiếp hôm nay.”
Anh gật đầu, giọng trầm: “Chào cô Minh Châu. Tôi hi vọng buổi họp hôm nay sẽ hiệu quả.”
Buổi họp bắt đầu với việc Minh Châu trình bày dự án. Cô tự tin giải thích các ý tưởng marketing, kế hoạch truyền thông, các con số dự tính về hiệu quả chiến dịch. Từng slide trình chiếu trơn tru, minh họa bằng hình ảnh sắc nét, những ý tưởng sáng tạo đều được cô diễn đạt rõ ràng.
Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ, cho đến khi Thiên Tường ngắt lời cô.
“Cô Minh Châu, ý tưởng này khá sáng tạo, nhưng theo tôi, hiệu quả thực tế không khả quan bằng dự đoán. Thị trường hiện tại có nhiều biến động, chi phí không thể tính toán sơ sài.” Giọng anh vừa lạnh lùng, vừa sắc bén, khiến cả phòng im lặng.
Minh Châu không hề lùi bước. Cô nhìn thẳng vào anh, giọng bình tĩnh nhưng đầy quyết đoán: “Tôi hiểu quan ngại của anh. Tuy nhiên, các số liệu tôi đưa ra đã được nghiên cứu kỹ lưỡng, và các phương án dự phòng cũng được tính toán. Tôi tin rằng dự án này có tiềm năng lớn nếu triển khai đúng cách.”
Thiên Tường hơi nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy thách thức: “Tiềm năng lớn là một chuyện, nhưng rủi ro cũng không nhỏ. Cô có chắc rằng đội ngũ của mình đủ năng lực để thực hiện?”
Câu hỏi này như một cú đấm khiến Minh Châu cảm thấy áp lực, nhưng cô không hề nao núng. Cô hít một hơi thật sâu, trả lời: “Chắc chắn. Tôi và đội ngũ đã chuẩn bị kỹ càng, từng bước đều có kế hoạch rõ ràng. Tôi tin rằng chúng tôi có thể đảm bảo tiến độ và chất lượng.”
Thiên Tường nhìn cô chăm chú, dường như đang đánh giá từng câu nói, từng cử chỉ của cô. Ánh mắt anh vừa nghiêm khắc, vừa tò mò, khiến Minh Châu cảm giác như đang đứng trên sàn đấu trí tuệ.
Cuộc họp tiếp tục, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm. Mỗi lần Minh Châu trình bày ý tưởng, Thiên Tường lại đưa ra những câu hỏi sắc bén, đôi khi làm cô phải cân nhắc lại cách trình bày. Nhưng cũng chính nhờ điều đó, cô càng tập trung và sáng tạo hơn.
Đến cuối buổi họp, Thiên Tường bất ngờ gật đầu: “Ý tưởng của cô có tiềm năng, nhưng cần chỉnh sửa một số chi tiết để giảm thiểu rủi ro.”
Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn đầy phấn khích. Cuộc đối đầu vừa qua không chỉ là một thử thách, mà còn khiến cô nhận ra rằng người đàn ông này thực sự thông minh và khắt khe – một đối tác không dễ bị khuất phục.
Sau cuộc họp, Thiên Tường và Minh Châu cùng đi ra ngoài sảnh khách sạn, nơi các nhân viên hai bên đang trao đổi thân thiện.
“Cô Minh Châu, tôi đánh giá cao cách cô phản ứng trước các câu hỏi của tôi,” Thiên Tường nói, giọng trầm nhưng có chút ngạc nhiên. “Khác với nhiều người, cô không hề nao núng.”
Minh Châu mỉm cười, vừa lịch sự vừa tự tin: “Cảm ơn anh. Tôi tin rằng nếu hai bên hợp tác tốt, dự án sẽ thành công.”
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như dò xét, rồi gật đầu: “Chúng ta sẽ xem ai đúng hơn trong thời gian tới.”
Câu nói nghe có vẻ thách thức, nhưng Minh Châu lại cảm thấy hứng thú. Lần đầu tiên cô gặp một người vừa khó gần vừa khiến cô muốn cạnh tranh và chứng minh bản thân. Cô thầm nghĩ: “Người này… thật sự không dễ bị chinh phục. Nhưng mình thích cảm giác bị thử thách như vậy.”
Trên đường về văn phòng, Minh Châu nhắn tin cho trợ lý, yêu cầu tổng hợp lại các ý tưởng đã trình bày và chuẩn bị phương án chỉnh sửa theo phản hồi từ Thiên Tường. Cô biết rằng, để hợp tác với anh, không chỉ sự chuyên nghiệp mà còn sự nhạy bén và kiên định của bản thân mới đủ sức bền.
Trong khi đó, Hạ Thiên Tường quay trở lại tập đoàn, ánh mắt vẫn ánh lên sự quan tâm lạ thường về cô gái mạnh mẽ, tự tin vừa đối đầu với anh. Một phần anh thừa nhận, trong những phút giây đó, anh cảm thấy ấn tượng – không phải bởi ngoại hình, mà bởi sự sắc bén, thông minh và thái độ kiên định của cô.
Buổi chiều, Minh Châu quay lại bàn làm việc, cảm giác vừa mệt vừa hứng khởi. Cô biết rằng, cuộc chiến trí tuệ hôm nay chỉ là bước khởi đầu. Trước mắt còn nhiều thử thách, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để cô chứng minh năng lực và, quan trọng hơn, tìm hiểu về người đàn ông khiến cô vừa tò mò vừa bối rối.
Trong lòng Minh Châu vang lên một suy nghĩ: “Hạ Thiên Tường… cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.”
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt cô, khiến đôi mắt sáng lên đầy quyết tâm. Cô mỉm cười, tự nhủ: dù đối thủ khó gần đến đâu, cô cũng sẽ không lùi bước. Bởi đôi khi, thử thách càng lớn, trái tim lại càng muốn chinh phục – và có lẽ, cả trong công việc lẫn tình cảm, Hạ Thiên Tường sẽ là thử thách lớn nhất mà cô từng gặp.