Chiều thứ sáu, bầu trời đột ngột chuyển từ nắng sang âm u, gió lạnh thổi qua các tòa nhà cao tầng khiến thành phố như trầm xuống. Minh Châu vừa kết thúc buổi họp nội bộ, đứng trước cửa tòa nhà văn phòng, kéo nhẹ chiếc áo khoác mỏng. Cô vừa bước xuống vỉa hè thì những giọt mưa lất phất rơi xuống vai.
“Ôi trời… lại mưa bất ngờ!” cô thở dài, vừa rút điện thoại ra xem dự báo, vừa lảo đảo vì mặt đường trơn trượt. Không mang ô, Minh Châu cố gắng bước nhanh về bãi đỗ xe, hy vọng kịp lên xe trước khi mưa nặng hạt.
Nhưng chỉ vài bước đi, cơn mưa đổ xuống ào ạt. Cô lập tức bị ướt, tóc dính vào má, quần áo bắt đầu ướt sũng. Cô lảo đảo, cố tìm chỗ trú, nhưng mọi thứ xung quanh đều trống trải. Cảm giác bất lực khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh, che cho cô một chiếc ô rộng. Giọng trầm ấm vang lên:
“Lại mưa nữa sao? Cô còn dám đi bộ dưới mưa một mình?”
Minh Châu giật mình, quay lại, và như thể trời chiều hôm nay đã trêu đùa cô, cô nhìn thấy Hạ Thiên Tường đứng đó, bộ vest màu xám ướt một bên vai, nhưng vẫn chỉnh tề. Ánh mắt anh sắc bén, nhưng đầy quan tâm.
“Anh… sao lại ở đây?” cô hỏi, giọng lạc đi một chút vì mưa và xúc động.
Thiên Tường nhếch môi, đưa ô cho cô: “Tôi đi ngang qua và thấy cô đang gặp rắc rối. Không thể để cô đứng dưới mưa như vậy được.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. Từ ánh mắt đến hành động, tất cả đều khiến cô vừa bối rối vừa cảm thấy ấm áp. “Cảm ơn anh… nhưng sao anh lại quan tâm đến tôi như vậy?”
Anh im lặng một giây, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng: “Vì tôi không muốn cô bị ướt. Và… vì tôi muốn gần cô.”
Minh Châu lặng người, tim nhói lên, không biết nên cười hay cúi đầu. Cảm giác này vừa quen vừa lạ, vừa hồi hộp vừa an toàn, khiến cô khó mà diễn tả.
Hai người cùng đi dưới cơn mưa, tiếng giọt nước vỗ lên ô và đường phố tạo thành một nhịp điệu lạ thường, vừa nhẹ nhàng vừa kích thích cảm xúc. Minh Châu cảm nhận được hơi thở anh gần mình, và từng cử chỉ nhỏ – cách anh giữ ô, cách anh nhìn cô – đều khiến cô rung động.
“Anh… không sợ ướt sao?” cô hỏi, cố giấu sự lo lắng trong giọng nói.
Thiên Tường nhếch môi, ánh mắt lấp lánh: “Tôi quen rồi. Nhưng cô… thì khác. Không thể để cô gặp rắc rối.”
Minh Châu đỏ mặt, cúi đầu. Một cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc trào lên. Cô cảm nhận được trái tim mình đập mạnh, rung động đến mức khó thở. Mưa rơi, anh đứng cạnh, ánh mắt không rời cô, tạo ra một khoảnh khắc mà cô cảm giác như thời gian ngừng lại.
Đột nhiên, cô trượt chân, mất thăng bằng. Thiên Tường nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô vào sát mình. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, Minh Châu cảm thấy một luồng điện lạ chạy qua cơ thể. Ánh mắt anh sắc nhưng đầy quan tâm, như thể muốn nói rằng: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Cẩn thận…” giọng anh trầm xuống, ấm áp, làm trái tim cô rung lên từng nhịp.
Minh Châu ngẩng lên nhìn anh, tim đập rộn ràng: “Cảm ơn anh… tôi…” nhưng cô không kịp nói hết. Cơn mưa ào ạt hơn, khiến cả hai phải dừng lại dưới một mái hiên nhỏ.
Thiên Tường giữ tay cô trong tay mình, ánh mắt không rời, giọng trầm: “Cô biết không… cô khiến tôi muốn ở gần cô hơn bất cứ lúc nào.”
Minh Châu đỏ mặt, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa lo lắng, vừa hồi hộp vừa sợ. Nhưng khoảnh khắc ấy, giữa cơn mưa bất ngờ, cả hai như quên hết thế giới bên ngoài.
Anh hạ giọng: “Nếu cô cho phép… tôi muốn đưa cô về nhà.”
Cô gật đầu, tim đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc trào dâng. Họ cùng bước ra đường, dưới chiếc ô, đi về phía xe của anh. Mưa vẫn rơi, nhưng dường như không còn lạnh nữa. Minh Châu cảm nhận được sự gần gũi kỳ lạ, một cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.
Trên đường về, cả hai không nói nhiều. Sự im lặng này không hề căng thẳng, mà lại tạo ra một sợi dây vô hình kết nối hai trái tim. Minh Châu nhìn anh, nhận ra rằng, Thiên Tường không chỉ là người lạnh lùng, khó gần trong công việc, mà còn là người tinh tế, quan tâm đến cô bằng những chi tiết nhỏ nhất.
Khi đến gần căn hộ cô, anh dừng xe, nhìn cô bằng ánh mắt sắc nhưng dịu dàng: “Đến nhà an toàn chưa?”
Minh Châu đỏ mặt, tim đập mạnh: “Về đến nơi rồi… cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Anh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô: “Cô biết không… hôm nay, giữa mưa, tôi cảm nhận rõ hơn cảm xúc của mình dành cho cô.”
Minh Châu lặng người, trái tim rung động dữ dội. Cô nhận ra rằng, Thiên Tường không chỉ là thử thách trong công việc, mà còn là người khiến cô rung động mạnh mẽ nhất, vừa tò mò vừa hứng thú, vừa lo lắng vừa hạnh phúc.
Cô bước vào căn hộ, quay lại nhìn anh: “Cảm ơn… và hôm nay… thật đặc biệt.”
Thiên Tường nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Đặc biệt… nhưng chưa phải tất cả. Chúng ta sẽ còn nhiều khoảnh khắc bất ngờ như thế.”
Minh Châu mỉm cười, tim đập nhanh, bước vào nhà, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cô biết rằng, cơn mưa hôm nay không chỉ mang đến thử thách, mà còn là một cơ hội để cảm xúc của họ bộc phát, để trái tim cô rung động mạnh mẽ, và để cô nhận ra rằng, Thiên Tường sẽ là một phần quan trọng trong cuộc đời mình.
Ngồi xuống sofa, cô nhắm mắt, hít sâu, mỉm cười: “Hạ Thiên Tường… cơn mưa hôm nay đã thay đổi rất nhiều thứ. Anh sẽ là thử thách… và cũng là rung động lớn nhất trong đời tôi.”
Cô chìm vào giấc ngủ, trái tim đầy hạnh phúc và hồi hộp, biết rằng, mỗi khoảnh khắc bên anh, dù là mưa hay nắng, đều sẽ trở thành ký ức khó quên, mở ra một chương mới đầy lãng mạn và thử thách trong mối quan hệ giữa cô và Thiên Tường.