bên nhau mỗi ngày

Chương 8: Bữa tối bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều cuối tuần, văn phòng vắng lặng, nhưng Minh Châu vẫn ngồi lại hoàn thành nốt báo cáo. Cô nhấp một ngụm cà phê, mắt lướt qua từng con số trên màn hình, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nhớ về ánh mắt của Hạ Thiên Tường trong cuộc họp hôm thứ hai. Sự lạnh lùng pha lẫn tò mò, đôi khi nghiêm nghị nhưng cũng đầy ấm áp, khiến cô khó mà quên được.

Khi chuẩn bị tắt máy, điện thoại rung lên. Nhìn vào màn hình, Minh Châu giật mình – là một số lạ. Cô nhấc máy:

“Chào cô Minh Châu, tôi là Hạ Thiên Tường.”

Tim cô đập nhanh, hơi thở gấp gáp: “Anh… sao gọi cho tôi?”

Thiên Tường im lặng một giây, rồi nói: “Tôi đang ở gần khu vực cô sống. Tôi muốn mời cô đi ăn tối. Không phải công việc, chỉ là… để thưởng thức một bữa tối nhẹ nhàng.”

Minh Châu hơi ngạc nhiên, lưỡng lự. Cô nghĩ: “Anh ấy… sao lại bất ngờ như vậy? Nhưng… có lẽ, mình cũng nên đồng ý. Một bữa tối bình thường thôi mà.”

“Được… nhưng tôi muốn biết địa điểm,” cô nói.

“Để tôi đưa cô đi,” Thiên Tường đáp, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán.

Nửa giờ sau, Minh Châu bước ra khỏi căn hộ, mặc váy đỏ nhẹ nhàng, tóc uốn lọn bồng bềnh, tay cầm túi xách nhỏ. Thiên Tường đã đỗ xe bên ngoài, chiếc sedan màu đen bóng loáng. Anh mở cửa cho cô, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng khiến Minh Châu cảm thấy tim mình nhảy lên một nhịp.

Trên đường đi, Thiên Tường không nói nhiều, nhưng sự im lặng không hề căng thẳng. Ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc qua cô, ánh sáng từ đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh, làm cô cảm thấy vừa gần gũi vừa hồi hộp.

Khi đến nhà hàng, không gian ấm áp, ánh đèn vàng dịu dàng, âm nhạc nhẹ nhàng. Bàn được đặt ở góc riêng, tạo sự yên tĩnh nhưng vẫn đủ sang trọng. Thiên Tường kéo ghế cho cô, ánh mắt lướt qua, một nụ cười thoáng qua nhưng đủ khiến Minh Châu đỏ mặt.

“Anh chọn chỗ này…” cô nói, vừa tò mò vừa bối rối.

“Đúng, vì nơi này… vừa riêng tư, vừa dễ chịu. Tôi muốn cô cảm thấy thoải mái,” anh đáp, giọng trầm nhưng ấm áp.

Bữa tối bắt đầu với những món ăn nhẹ, không quá cầu kỳ nhưng tinh tế. Minh Châu cố giữ phong thái bình tĩnh, trò chuyện về những điều thường ngày – sách cô đọc, bộ phim vừa xem, vài kỷ niệm nhỏ trong công việc. Nhưng ánh mắt cô không thể rời anh. Mỗi lần anh mỉm cười, hoặc nhướng mày khi nghe điều gì đó thú vị, cô cảm thấy tim mình như lạc nhịp.

Thiên Tường lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra nhận xét sắc sảo nhưng không hề gay gắt. Anh kể về một vài chuyến công tác, những trải nghiệm riêng tư mà ít khi chia sẻ với đồng nghiệp. Minh Châu ngạc nhiên, cảm giác gần gũi dần lan tỏa.

“Cô biết không…” anh bắt đầu, giọng trầm, “tôi hiếm khi mời ai đi ăn tối ngoài công việc.”

Minh Châu đỏ mặt, vừa tò mò vừa bối rối: “Vậy… tại sao lại là tôi?”

Thiên Tường im lặng một chút, ánh mắt sắc nhưng ấm áp: “Vì cô… khiến tôi muốn tìm hiểu thêm. Không chỉ trong công việc, mà còn… về con người thật sự của cô.”

Cô bất ngờ, tim đập mạnh. Cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc lan tỏa. Minh Châu mỉm cười, khẽ hít một hơi: “Tôi… cũng muốn hiểu anh hơn.”

Khoảnh khắc im lặng xuất hiện giữa hai người, không gian như ngừng lại. Ánh sáng vàng phản chiếu trên mặt bàn, ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được sự rung động nhẹ nhàng nhưng khó cưỡng.

Thiên Tường tiếp tục trò chuyện, nhưng dường như luôn để khoảng trống cho Minh Châu, để cô nói, để cô thể hiện bản thân. Cô kể về những lo lắng trong công việc, những áp lực phải đối mặt, và cách cô vượt qua. Anh lắng nghe, đôi khi gật nhẹ, đôi khi mỉm cười, ánh mắt đầy quan tâm nhưng không hề xâm phạm.

“Cô mạnh mẽ hơn tôi tưởng,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm. “Và… điều đó khiến tôi tôn trọng.”

Minh Châu đỏ mặt, cúi đầu, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô nhận ra rằng, Thiên Tường không chỉ là đối tác công việc mà còn là người tinh tế, quan sát kỹ lưỡng và thực sự quan tâm đến cảm xúc của cô.

Khi bữa tối gần kết thúc, Thiên Tường gọi món tráng miệng, hai người cùng ăn nhẹ, trò chuyện về sở thích cá nhân, về những điều nhỏ nhặt nhưng khiến trái tim rung động. Minh Châu nhận ra rằng, cô chưa từng cảm thấy thoải mái và gần gũi với ai như vậy.

Bất chợt, mưa bên ngoài bắt đầu rơi nhẹ, giọt nước vỗ vào cửa kính, tạo thành âm thanh du dương, dịu dàng. Thiên Tường nhìn ra ngoài, rồi quay sang cô:

“Cô còn nhớ hôm mưa chúng ta gặp nhau không?”

Minh Châu mỉm cười: “Nhớ… và lần đó… tôi đã cảm nhận được sự quan tâm từ anh.”

Anh gật đầu, ánh mắt sắc nhưng ấm áp: “Và bây giờ, tôi muốn cô hiểu rằng, không chỉ là mưa… mà tôi luôn muốn ở cạnh cô, dù chỉ là trong những khoảnh khắc bình thường.”

Tim Minh Châu đập mạnh, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, Thiên Tường không chỉ khiến cô rung động, mà còn tạo ra một cảm giác an toàn kỳ lạ – một cảm giác mà cô chưa từng trải qua trước đây.

Khi ra khỏi nhà hàng, trời đã ngớt mưa, đường phố lung linh ánh đèn. Thiên Tường mở cửa xe cho cô, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng, tay anh chạm nhẹ vào vai cô khi cô bước vào. Minh Châu đỏ mặt, cảm giác rung động vẫn còn lan tỏa khắp cơ thể.

Trên đường về, hai người im lặng, nhưng sự im lặng này không hề căng thẳng. Thay vào đó, nó tạo ra một sự gần gũi kỳ lạ, khiến Minh Châu nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc bên anh đều đặc biệt, từ ánh mắt, nụ cười, cho đến từng lời nói và hành động nhỏ.

Khi đến trước cửa căn hộ cô, Thiên Tường nhìn cô một cách sắc bén nhưng ấm áp: “Buổi tối này… đáng nhớ, phải không?”

Minh Châu mỉm cười, tim đập nhanh: “Đúng… và tôi nghĩ… chúng ta sẽ còn nhiều bữa tối như thế này.”

Anh nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Chắc chắn. Nhưng mỗi lần gặp sẽ là một thử thách… và cũng là cơ hội để hiểu nhau hơn.”

Cô đỏ mặt, mỉm cười, bước vào căn hộ, tim vẫn đập nhanh, cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp lan tỏa. Cô biết rằng, bữa tối hôm nay không chỉ là một cuộc hẹn bình thường, mà là bước khởi đầu cho một mối quan hệ tinh tế, lãng mạn và đầy thử thách giữa cô và Thiên Tường.

Ngồi trên sofa, Minh Châu nhắm mắt, hít sâu, mỉm cười. Trong lòng cô, một suy nghĩ trỗi dậy mạnh mẽ: “Hạ Thiên Tường… có lẽ anh sẽ là thử thách lớn nhất – và cũng là người khiến tôi rung động nhiều nhất.”

Cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ với trái tim vừa hạnh phúc vừa hồi hộp, biết rằng, hành trình bên anh vẫn còn dài, với nhiều khoảnh khắc lãng mạn, những rung động chưa từng trải qua, và cả những thử thách không thể đoán trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×