Linh thức dậy từ sớm hôm nay, trái tim vừa hồi hộp vừa háo hức. Ngày đầu tiên đi làm tại một công ty lớn sau khi tốt nghiệp đại học luôn là một bước ngoặt quan trọng, nhưng đối với cô, nó còn đặc biệt hơn. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi quê nhà, sống một mình tại thành phố nhộn nhịp, bước chân vào thế giới công sở đầy thử thách mà cô vẫn thường chỉ nhìn thấy qua phim ảnh hay các câu chuyện trên mạng.
Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc dài hơi rối vì vừa ngủ dậy. Chiếc váy công sở màu xanh nhạt mà cô chọn hôm nay khiến cô cảm thấy vừa nghiêm túc vừa nữ tính. Linh hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Bình tĩnh thôi, Linh. Hãy để họ thấy cô là người có năng lực, dù có lạc lõng thì cũng đừng để hiện ra.”
Ra khỏi căn hộ thuê nhỏ, Linh bắt taxi đến tòa nhà nơi công ty đang đặt trụ sở. Cảm giác bồn chồn không hề giảm, thậm chí khi nhìn thấy tòa nhà cao chọc trời, bóng dáng những người đi làm sớm, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, tay cầm cốc cà phê, điện thoại, máy tính xách tay… Linh chợt nhận ra mình nhỏ bé đến mức nào trong thế giới này.
Khi bước vào sảnh tòa nhà, ánh sáng phản chiếu trên sàn đá bóng loáng khiến cô chần chừ một chút. Nhân viên lễ tân cười thân thiện, đưa cho cô tấm thẻ nhân viên mới. Linh nhận lấy, tay hơi run run, cố giữ vẻ tự tin.
“Chào bạn, tôi sẽ dẫn bạn lên văn phòng của phòng Marketing nhé,” lễ tân nói.
Linh gật đầu, theo bước chân hướng dẫn. Thang máy mở ra, Linh bước vào, nhìn quanh. Tầng cao nhất của tòa nhà trông hiện đại, nhưng vẫn có cảm giác lạnh lùng, nghiêm túc. Trong thang máy, cô lén quan sát những người xung quanh. Mỗi người đều dường như biết rõ họ đang đi đâu, làm gì; còn cô, đang lạc lõng giữa dòng người vội vã.
Đúng lúc Linh vừa bước ra khỏi thang máy, bước chân cô đụng phải ai đó.
“Ôi, xin lỗi!” Linh vội vàng lùi lại.
Người đàn ông đó đứng trước mặt cô, cao, tướng mạo nghiêm nghị, mặc bộ vest đen vừa vặn. Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo dừng lại trên Linh như muốn soi xét từng chi tiết.
“Bạn ổn chứ?” giọng trầm, nhưng không thiếu phần quan tâm.
“Vâng… tôi… xin lỗi,” Linh lắp bắp, cảm giác tim đập nhanh.
Anh ta khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn giữ nét nghiêm nghị. Linh nhận ra đây có lẽ là sếp, hoặc ít nhất là một nhân vật quan trọng trong công ty. Cô vội vàng nhét tay vào túi, cúi đầu, cảm giác vừa ngượng vừa lo lắng.
Ngay sau đó, một nhân viên trẻ dẫn cô vào phòng Marketing. Linh ngồi xuống bàn làm việc mới, xung quanh là những đồng nghiệp bận rộn, máy tính, điện thoại liên tục réo, tiếng gõ bàn phím, tiếng điện thoại… tất cả như một thế giới khác hẳn với sự yên ắng mà cô từng quen.
Ngồi xuống, Linh mở sổ tay và viết vài ghi chú: “Giữ bình tĩnh, quan sát, học hỏi.” Cô biết mình cần thời gian để thích nghi.
Khoảng nửa giờ sau, một cuộc họp đột ngột được gọi. Cả phòng Marketing tập trung, và Linh lần đầu gặp mặt giám đốc Nam – người mà sáng nay cô đụng phải trong thang máy. Anh đứng ở đầu bàn, ánh mắt dừng trên từng nhân viên, giọng trầm nhưng rõ ràng:
“Chúng ta có một dự án quan trọng. Tôi cần mọi người phối hợp chặt chẽ. Ai có ý kiến gì, xin cứ nói.”
Linh lắng nghe, ghi chú từng lời, nhưng vẫn không quên quan sát Nam. Anh không chỉ nghiêm nghị, mà còn toát lên một sức hút đặc biệt, khiến cô không thể rời mắt. Dù vẻ ngoài lạnh lùng, Linh cảm nhận được sự tinh tế và sắc bén trong từng câu chữ, từng hành động.
Buổi họp kết thúc, Linh quay về bàn làm việc, đầu óc tràn đầy thông tin mới. Cô vừa đặt bút xuống thì Nam đi ngang, dừng lại trước bàn cô.
“Bạn là nhân viên mới, đúng không? Linh phải không?” giọng anh trầm nhưng rõ ràng.
“Vâng… đúng ạ,” Linh gật đầu, tim đập nhanh.
Nam nhìn cô chậm rãi, như muốn đánh giá, rồi gật nhẹ: “Hy vọng bạn sẽ nhanh chóng thích nghi. Công việc ở đây không dễ dàng.”
Linh gật đầu, mỉm cười gượng gạo: “Dạ, em sẽ cố gắng ạ.”
Nam nhún vai, đi tiếp. Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cảm thấy một luồng áp lực không nhỏ.
Đến trưa, Linh ăn trưa cùng một vài đồng nghiệp. Họ hỏi han, kể chuyện công ty, nhưng không khí vẫn có phần dè dặt. Linh vừa trò chuyện vừa quan sát, nhận ra môi trường này rất chuyên nghiệp, đôi khi khắc nghiệt, nhưng cũng đầy cơ hội.
Chiều đến, Linh nhận được một email từ bộ phận PR thông báo về một sự kiện quan trọng ngày mai. Đồng thời, cô cũng được thông báo sẽ tham gia một dự án đặc biệt với Nam – giám đốc mà cô vừa gặp. Cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng khiến Linh không biết nên vui hay căng thẳng.
Về nhà, Linh ngồi trên ghế sofa, cầm cốc trà nóng, nhớ lại ngày đầu tiên. Cô nhủ thầm: “Ngày đầu tiên đã qua… nhưng có cảm giác rằng mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”
Trong lúc đó, Nam cũng về văn phòng riêng, ngồi nhìn hồ sơ dự án mới. Anh nhớ đến cô nhân viên mới – Linh. Một phần nào đó trong anh cảm thấy tò mò, không phải vì công việc, mà là vì cô gái nhỏ nhắn, bỡ ngỡ nhưng có ánh mắt thông minh, chăm chú lắng nghe. Anh tự nhủ: “Cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua…”
Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng câu chuyện giữa Linh và Nam, giữa cô gái bỡ ngỡ và vị giám đốc nghiêm nghị, mới thực sự bắt đầu.