bên nhau qua thử thách

Chương 2: Vợ chồng thử nghiệm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh thức dậy với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cô không ngờ rằng ngày thứ hai đi làm lại mang đến cho cô một bất ngờ… và là một bất ngờ cực kỳ khó xử.

Khi Linh bước vào phòng Marketing, không khí phòng làm việc trầm lặng khác hẳn hôm qua. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô với ánh mắt vừa tò mò vừa tinh nghịch, khiến cô cảm thấy lạc lõng. Ngồi xuống bàn, Linh mở email công ty và đọc thông báo mới nhất từ phòng PR:

“Do dự án PR quan trọng vào ngày mai, hai nhân viên được chỉ định sẽ tham gia vào vai trò ‘vợ chồng thử nghiệm’ trong buổi chụp hình và sự kiện truyền thông. Người được chọn là: Nam – Giám đốc và Linh – Nhân viên mới.”

Linh trợn mắt. Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực. “Vợ… chồng… thử nghiệm?” Cô đọc đi đọc lại vài lần, nỗi bối rối ngày càng tăng. Còn Nam thì sao? Anh ấy sẽ nghĩ gì về cô?

Ngay lúc Linh đang hoang mang, Nam bước vào phòng, đi thẳng đến bàn làm việc của cô, ánh mắt lạnh lùng như mọi khi, nhưng trong đôi mắt có vẻ gì đó hơi ngạc nhiên.

“Linh,” anh bắt đầu, giọng trầm và rõ ràng. “Bạn xem email chưa?”

Linh gật đầu, giọng lắp bắp: “Dạ… em… em xem rồi ạ…”

Nam nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Đây là một phần công việc. Tôi hy vọng bạn hiểu vai trò của mình và thực hiện nghiêm túc.”

Linh cố gắng gật đầu, nhưng trong lòng lại dậy lên cảm giác vừa xấu hổ vừa lo lắng. Cô chưa từng tưởng tượng rằng mình sẽ phải “giả vờ làm vợ” của sếp ngay trong ngày thứ hai đi làm.

Cuộc họp khẩn được triệu tập ngay sau đó. Bộ phận PR, Marketing cùng giám đốc nhân sự tụ tập tại phòng họp lớn. Một nhân viên PR mở đầu:

“Chúng ta có một chiến dịch truyền thông đặc biệt. Công ty muốn xây dựng hình ảnh gần gũi, thân thiện. Hai nhân vật chính là Nam và Linh. Đây là cơ hội tuyệt vời để công ty tạo sự chú ý!”

Linh đỏ mặt, cúi gằm xuống bàn. Nam thì vẫn bình tĩnh, đôi mắt dõi theo cô như muốn đánh giá xem cô sẽ phản ứng ra sao.

“Nhưng…” Linh thốt lên, giọng run run, “em… em chưa từng làm việc này… em không biết…”

Một nhân viên PR khẽ cười: “Đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ hướng dẫn bạn chi tiết. Nhưng bạn cần phối hợp với Nam.”

Nam nhíu mày, giọng trầm: “Phối hợp chuyên nghiệp. Không có chỗ cho sai sót.”

Linh gật đầu, trong lòng vừa lo lắng vừa ngượng ngùng. Cô cảm giác mình đang bước vào một tình huống cực kỳ khó xử và không thể trốn tránh.

Buổi chiều, họ bắt đầu chuẩn bị cho buổi chụp hình PR. Linh được stylist trang điểm và chọn váy áo phù hợp. Khi cô bước ra, Nam đứng đó, chỉnh vest và nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được sự đánh giá.

“Bạn trông… ổn,” anh nói ngắn gọn, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó dịu hơn so với bình thường.

Linh đỏ mặt, cúi gằm xuống. Cô cố mỉm cười: “Dạ… cảm ơn anh…”

Quá trình chụp hình bắt đầu. Linh và Nam phải đứng cạnh nhau, giả vờ trò chuyện, cười đùa, thậm chí có vài cảnh “tay trong tay”. Linh vừa xấu hổ vừa lo lắng, cố gắng không run rẩy. Nam vẫn giữ phong thái lạnh lùng, nhưng đôi khi có những cử chỉ tinh tế giúp Linh yên tâm hơn – một tay đặt nhẹ lên lưng cô để chỉnh dáng, ánh mắt dịu đi khi cô ngượng ngùng.

Khi chụp xong cảnh đầu tiên, Linh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Nam vẫn điềm tĩnh như chưa hề căng thẳng, nhìn cô và nói:

“Chúng ta cần luyện tập thêm vài cảnh nữa. Hình ảnh phải hoàn hảo.”

Linh cắn môi, vừa mệt vừa xấu hổ, nhưng không thể từ chối. Cô nhận ra rằng mình phải học cách phối hợp với Nam, nếu không sẽ làm hỏng cả dự án.

Trong lúc nghỉ giữa các cảnh, Linh và Nam được yêu cầu ngồi lại và diễn cảnh “trò chuyện thân mật”. Linh ngượng ngùng không biết phải nói gì. Nam thì quan sát cô, rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Bạn cảm thấy thoải mái chưa?”

Linh lắp bắp: “Dạ… em… em hơi… hơi… ngại…”

Nam mỉm cười, lần đầu tiên cô thấy anh nở nụ cười nhẹ nhàng, không còn lạnh lùng. “Bình thường thôi. Đây chỉ là công việc.”

Câu nói của anh khiến Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn tự nhủ: “Đây là công việc… nhưng sao lại khiến tim mình loạn nhịp thế này?”

Buổi chiều trôi qua với nhiều tình huống dở khóc dở cười: Linh vô tình chạm tay vào tay Nam khi chỉnh váy, Nam phải cúi xuống đỡ cô; hoặc cả hai phải giả vờ cãi nhau để tạo cảnh “hài hước”, khiến cô đỏ mặt không ngớt. Đồng nghiệp xung quanh không nhịn được cười, còn Linh thì vừa xấu hổ vừa muốn biến mất khỏi phòng.

Khi buổi chụp kết thúc, Nam đứng dậy, đưa mắt nhìn Linh:

“Ngày mai là sự kiện chính. Chuẩn bị tinh thần. Bạn sẽ cần phối hợp nhịp nhàng hơn nữa.”

Linh gật đầu, tim đập nhanh. Cô biết rằng ngày mai sẽ còn khó khăn hơn, nhưng đồng thời, một phần trong cô cũng tò mò về vị giám đốc nghiêm nghị nhưng tinh tế này.

Về nhà, Linh ngồi trước gương, tự nhủ: “Ngày đầu tiên bỡ ngỡ, ngày thứ hai lại… còn khó xử hơn. Nhưng mình sẽ cố gắng. Mình phải chứng minh rằng mình cũng không phải loại người dễ bỏ cuộc.”

Trong khi đó, Nam về phòng riêng, ngồi trên ghế da, suy nghĩ về Linh. Anh cảm nhận được cô gái nhỏ nhắn, bỡ ngỡ nhưng không thiếu thông minh và tinh tế. Một phần trong anh tò mò: liệu cô ấy có thể hoàn thành vai trò này không, và liệu anh có thể… không quá nghiêm khắc với cô không?

Ngày thứ hai kết thúc, để lại trong lòng cả hai những cảm giác vừa căng thẳng, vừa kỳ lạ. Một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ vừa gượng gạo vừa ngượng ngùng giữa Linh và Nam đã bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×