bên nhau trong lặng thầm

Chương 1: Ngày đầu tiên bận rộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, thành phố dần thức giấc, ánh nắng đầu ngày hắt qua những tòa nhà cao tầng, phản chiếu lên mặt đường lấp lánh. Lê Khánh An đứng trước cổng Bệnh viện Quốc tế Thiên Phúc, hít một hơi thật sâu. Đây là ngày đầu tiên cô chính thức làm bác sĩ nội khoa, và cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức khiến tim cô đập nhanh. Cặp tài liệu trên tay hơi nặng, nhưng trong mắt cô ánh lên quyết tâm: “Mình sẽ làm được.”

Khánh An bước qua cổng, từng bước chân vang vọng trên nền gạch sáng bóng. Hành lang bệnh viện rộng lớn, tường trắng sáng, các biển chỉ dẫn được sắp xếp gọn gàng. Tiếng chuông báo giờ, tiếng trò chuyện nhỏ của các bác sĩ trẻ, và nhịp bước nhanh của y tá khiến không gian vừa nhộn nhịp vừa có trật tự lạ kỳ.

Ngay khi cô đang tìm phòng nhân sự, một giọng nói trầm, vang lên từ phía hành lang đối diện:

“Cô là bác sĩ nội khoa mới phải không? Lê Khánh An?”

Khánh An quay người, ánh mắt chạm vào một người đàn ông cao ráo, mặc vest màu xám đậm, điệu bộ uy nghiêm, khuôn mặt nghiêm nghị với đường nét sắc sảo. Ánh mắt anh vừa đánh giá vừa dò xét, khiến cô không khỏi giật mình.

“Vâng… vâng, là tôi,” cô trả lời, cố gắng mỉm cười nhưng giọng vẫn run run.

Người đàn ông tiến lại gần, bước chân vừa chắc chắn vừa đầy uy lực. Khi đứng trước cô, anh dừng lại, không nói gì thêm, chỉ nhìn cô từ đầu đến chân như muốn đọc hết suy nghĩ trong đầu. Một cảm giác vừa sợ vừa tò mò len lỏi trong Khánh An.

“Bệnh viện này không phải nơi dành cho những người thiếu quyết đoán,” anh nói, giọng trầm, lạnh lùng, nhưng mang theo một áp lực vô hình khiến cô phải nghiêm chỉnh lắng nghe.

Khánh An hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi sẽ cố gắng, thưa… thưa giám đốc.”

Người đàn ông nhếch môi, bước đi mà không nói thêm lời nào. Khánh An đứng đó, tim đập loạn nhịp, cố gắng hiểu liệu anh ta có khó gần thật hay chỉ là cách thể hiện quyền lực. Cô chưa kịp phân tích, một y tá trẻ bước tới: “Chị Khánh An, tôi sẽ dẫn chị đi tham quan bệnh viện.”

Hành lang dẫn vào các khoa khác nhau, từng phòng được bố trí hợp lý, ánh sáng tự nhiên len lỏi qua cửa sổ lớn. Khánh An chăm chú nghe giải thích, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng dõi theo bóng dáng của giám đốc vừa xuất hiện. Cô không hiểu sao tim mình lại bồn chồn đến vậy.

Một giờ trôi qua nhanh chóng, Khánh An nhận được bản danh sách ca bệnh đầu tiên. Tim cô đập nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên cô đứng trước bệnh nhân thực sự, không phải mô phỏng hay thực tập. Cô hít một hơi, cẩn thận chuẩn bị hồ sơ, kiểm tra lại các chỉ số, và tự nhủ: “Mình phải tập trung, không được phép sai.”

Ca bệnh đầu tiên là một cụ ông trạc ngoài sáu mươi, mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối, người gầy yếu, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường. Khi cô bước vào phòng, cụ ông nhìn cô, nở một nụ cười mệt mỏi: “Chào bác sĩ… cháu là Khánh An đúng không?”

“Vâng, bác ạ. Cháu sẽ phụ trách điều trị cho bác,” cô trả lời, giọng đều đặn, cố gắng truyền đi sự bình tĩnh và chuyên nghiệp.

Khi Khánh An bắt đầu kiểm tra hồ sơ và hỏi bệnh sử, một bóng người bước vào phòng. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên người đàn ông cao lớn, mái tóc nâu cắt gọn gàng, bộ vest sang trọng, dáng đi tự tin. Khác với những người đồng nghiệp khác, anh không lên tiếng ngay, chỉ đứng đó quan sát.

“Bác sĩ Khánh An, tôi nghe báo cáo về bệnh nhân này. Cô có cần hỗ trợ không?” giọng anh trầm, lạnh lùng nhưng âm thanh lại vang lên như một nhịp trống nhắc nhở cô phải nghiêm túc.

Khánh An hơi giật mình, cố gắng không để lộ sự lo lắng: “Cảm ơn anh, tôi có thể xử lý.”

Người đàn ông gật đầu, bước ra ngoài, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời cô. Khánh An cảm thấy tim mình đập nhanh một cách khó hiểu. Có điều gì đó trong ánh mắt anh khiến cô vừa lo lắng vừa tò mò.

Buổi sáng trôi qua với các công việc liên tục: kiểm tra hồ sơ bệnh nhân, trao đổi với đồng nghiệp, giám sát các y tá. Mỗi lần cô gặp khó khăn, Hạo Nhiên lại âm thầm quan sát từ xa, đôi khi nhắn tin chỉ dẫn cô qua điện thoại, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trực tiếp can thiệp. Cô chỉ cảm nhận được sự hiện diện của anh, mà không biết phải gọi đó là gì – lo lắng, áp lực hay tò mò.

Đến giữa trưa, Khánh An được thông báo chuẩn bị cho ca phẫu thuật khẩn cấp. Đây là lần đầu tiên cô đứng trong phòng mổ với vai trò chính, áp lực vô cùng lớn. Cô hít một hơi dài, siết chặt găng tay, cố gắng tập trung.

Ngay lúc đó, Hạo Nhiên bước vào phòng, không lời giải thích, chỉ đứng phía ngoài quan sát. Ánh mắt anh nghiêm nghị, nhưng khi nhìn Khánh An, một nét nhẹ trên khóe môi khiến cô thoáng cảm giác an tâm.

Ca phẫu thuật kéo dài gần ba giờ, Khánh An phải đối mặt với nhiều tình huống bất ngờ: chỉ số bệnh nhân thay đổi, huyết áp giảm, phản ứng thuốc không như dự đoán. Trong từng giây phút, cô phải đưa ra quyết định nhanh chóng, cân nhắc rủi ro. Hào quang căng thẳng bao trùm phòng mổ, nhưng Khánh An cảm thấy một nguồn sức mạnh lạ kỳ khi ánh mắt Hạo Nhiên thỉnh thoảng lướt qua, không giám sát mà như khích lệ.

Khi ca phẫu thuật kết thúc, bệnh nhân ổn định, Khánh An thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi trên trán, nhịp tim vẫn nhanh, nhưng trong lòng cô trào lên cảm giác chiến thắng: “Mình làm được.”

Hạo Nhiên tiến lại gần, đưa tay vỗ nhẹ vai cô: “Làm tốt.” Giọng anh vẫn trầm, lạnh, nhưng lần này có một chút ấm áp. Khánh An chỉ biết mỉm cười, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui sướng.

Buổi chiều, khi đi qua khuôn viên bệnh viện để ra xe về nhà, Khánh An nhìn ánh hoàng hôn phản chiếu trên kính tòa nhà, lòng vẫn hồi hộp về những gì đã trải qua. Cô tự nhủ, ngày đầu tiên có thể bận rộn, mệt mỏi, nhưng cũng là ngày cô thấy được khả năng của mình, và nhận ra rằng người đàn ông lạnh lùng kia, dù khó đoán, lại có sức hút kỳ lạ, khiến cô không thể rời mắt.

Về đến nhà, Khánh An vẫn nhớ giây phút Hạo Nhiên vỗ vai, nhớ ánh mắt nghiêm nghị nhưng âm thầm quan tâm của anh. Một cảm giác vừa bối rối vừa hứng thú len lỏi, khiến cô không thể ngủ yên. Cô biết rằng, ngày đầu tiên này không chỉ mở ra một hành trình nghề nghiệp mới, mà còn là khởi đầu của những cảm xúc phức tạp, âm thầm, vừa ngọt ngào vừa đầy thử thách.

Và từ khoảnh khắc ấy, trong lòng Khánh An, hình bóng của Hạo Nhiên đã in sâu, như một lời nhắc rằng, phía trước không chỉ là những ca bệnh khó nhằn, mà còn là một hành trình tình cảm đầy bất ngờ, chờ cô từng bước khám phá.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×