Ngày hôm sau, ánh nắng đầu thu nhẹ nhàng chiếu qua những tán cây bên ngoài Bệnh viện Quốc tế Thiên Phúc. Không còn cảm giác lạ lẫm như ngày đầu tiên, Khánh An bước vào hành lang với tâm thế tự tin hơn, nhưng vẫn thận trọng. Hôm nay cô sẽ phải phụ trách một ca bệnh khó, đồng thời học cách phối hợp với đồng nghiệp và, quan trọng nhất, với Hạo Nhiên – người giám đốc vẫn khiến cô vừa tò mò vừa áp lực.
Đi ngang qua phòng họp khoa, cô nghe tiếng cãi nhau nhỏ bên trong. Cánh cửa mở hé, thấy hai bác sĩ đang tranh luận về phương án điều trị cho một bệnh nhân cao tuổi. Khánh An khẽ nhíu mày, nhận ra đây là tình huống sẽ xuất hiện trong ca của mình. Cô hít một hơi sâu, bước vào phòng, giọng dịu dàng:
“Anh chị có cần tôi hỗ trợ không?”
Hai bác sĩ quay lại nhìn cô, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. Một bác sĩ nam gật đầu: “Cô mới, đúng không? Cô thử đưa ra ý kiến xem sao.”
Khánh An mở hồ sơ, phân tích tình trạng bệnh nhân, đưa ra phương án điều trị khả thi. Đồng nghiệp nhìn nhau, gật gù. Nhưng khi cô đang nói, cửa phòng bật mở, Hạo Nhiên bước vào.
Ánh mắt anh liếc qua từng người, cuối cùng dừng lại trên Khánh An. Anh hỏi:
“Đây là phương án cô đề xuất? Tôi có vài thắc mắc.”
Khánh An hơi giật mình, nhưng nhanh chóng đáp: “Vâng, tôi sẵn sàng nghe góp ý của anh.”
Hạo Nhiên tiến lại, chỉ vào hồ sơ: “Cô dự định dùng thuốc liều này trong khi bệnh nhân đang có chỉ số thận chưa ổn định. Điều này có thể gây rủi ro.”
Cô cắn môi, cố gắng giải thích lý do chọn phương án này, dẫn chứng số liệu và nghiên cứu y khoa. Anh nghe, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng:
“Hiểu lý thuyết không bằng thực hành. Nếu bệnh nhân gặp sự cố, ai chịu trách nhiệm?”
Những lời nói này khiến Khánh An đỏ mặt. Cô không chỉ cảm thấy áp lực mà còn có chút ấm ức. Anh không chỉ nghiêm khắc với cô mà còn tỏ ra không tin tưởng năng lực cô, mặc dù cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Sau vài phút tranh luận, Hạo Nhiên gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh, nhưng trong lòng Khánh An cảm thấy một chút bất ngờ – ít ra anh không bác bỏ hoàn toàn ý kiến cô. Tuy nhiên, ngay khi anh quay đi, một đồng nghiệp thì thầm với cô:
“Ôi, giám đốc lạnh lùng thật. Cô có thấy anh ta nhìn cô như muốn thử thách không?”
Khánh An chỉ mím môi, không biết phải cười hay khóc. Trong lòng, cô vừa tự hào vì mình được lắng nghe, vừa bối rối vì áp lực vô hình từ Hạo Nhiên.
Buổi trưa, Khánh An đi ăn tại quán cà phê nhỏ trong khuôn viên bệnh viện. Cô vừa nhâm nhi bánh mì vừa lướt điện thoại, xem lại ca bệnh sáng nay. Chợt nhận được tin nhắn từ một số lạ: “Nhớ kiểm tra lại liều lượng. Không được phép sai.”
Cô cau mày, nhưng số điện thoại không lưu tên, chỉ thấy dòng tin nhắn nghiêm túc. Cô tự hỏi, phải chăng Hạo Nhiên đã nhắn? Nhưng sao anh không để tên, không xuất hiện trực tiếp, mà lại âm thầm nhắc nhở như thế?
Đang suy nghĩ dở, Khánh An thấy một bóng người đứng trước quán. Hóa ra là Hạo Nhiên. Anh nhìn cô, môi khẽ nhếch: “Cô ăn trưa một mình?”
Cô hơi ngạc nhiên: “À, vâng… tôi thích yên tĩnh.”
Anh tiến lại, ngồi đối diện mà không hỏi gì thêm. Không khí giữa họ vừa căng thẳng vừa lạ kỳ thân mật. Khánh An cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng cố giữ bình tĩnh, nhấm nháp miếng bánh mì, tránh nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lát sau, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ y tá: “Ca bệnh cấp cứu gấp. Bệnh nhân cần truyền máu ngay.”
Khánh An hít một hơi, đứng dậy. Hạo Nhiên theo sau, đi cùng cô tới khoa truyền máu. Trên đường đi, anh nói với giọng trầm:
“Cô chuẩn bị chưa? Đây là lần đầu tiên cô xử lý tình huống cấp cứu nghiêm trọng như thế này.”
Khánh An gật đầu, vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cả hai bước vào phòng cấp cứu. Bệnh nhân là một người đàn ông trung niên, bất tỉnh, huyết áp giảm nhanh. Khánh An lập tức kiểm tra các chỉ số, hướng dẫn y tá chuẩn bị.
Trong lúc cô thao tác, Hạo Nhiên đứng bên cạnh, chỉ dẫn từng bước, nhưng không can thiệp trực tiếp. Cô cảm nhận sự quan tâm âm thầm, nhưng lại thấy áp lực bởi ánh mắt nghiêm khắc ấy. Mỗi quyết định của cô đều như được cân đo đong đếm.
Khi ca cấp cứu tạm ổn, Hạo Nhiên quay đi, để lại Khánh An với cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa bối rối. Cô tự hỏi tại sao cùng một người vừa quan tâm vừa nghiêm khắc đến vậy, khiến trái tim cô dao động liên tục.
Buổi chiều, cô trở lại phòng làm việc, nhận thấy đồng nghiệp thì thầm bàn tán về cô và Hạo Nhiên: “Hôm nay cô Khánh An xử lý ca cấp cứu cũng ổn, nhưng nhìn cách giám đốc quan sát, không biết có ưng ý không.”
Khánh An ngồi xuống, thở dài. Cô nhận ra rằng, giữa cô và Hạo Nhiên tồn tại một ranh giới mỏng manh: vừa là cấp trên – cấp dưới, vừa là hai con người chưa hiểu nhau, vừa tò mò vừa nghi ngờ. Cô bắt đầu tự hỏi liệu anh quan tâm thật hay chỉ là cách thử thách cô.
Trên đường về, cô thấy một nhóm sinh viên y tá trẻ đang rảo bước qua khuôn viên bệnh viện. Một cô gái tình cờ nói: “Cô thấy chưa, giám đốc luôn theo sát bác sĩ mới. Khó tính lắm đấy.”
Khánh An khẽ cười, nhưng trong lòng vẫn còn day dứt. Ngày hôm nay, cô vừa chứng minh năng lực, vừa trải qua những cảm xúc lạ kỳ: vừa lo lắng, vừa hồi hộp, vừa tò mò. Những hiểu lầm không lời giải đang dần hình thành, giữa nghi ngờ và quan tâm, giữa áp lực và ngọt ngào tiềm ẩn.
Về đến nhà, Khánh An ngồi trên ghế sofa, nhìn qua cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ đường phố. Cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên đã khiến mình mệt mỏi, nhưng ngày thứ hai còn căng thẳng hơn… và dường như, không chỉ là công việc nữa.”
Trong tâm trí, hình ảnh Hạo Nhiên – giám đốc lạnh lùng nhưng đôi lúc quan tâm – cứ lởn vởn. Cô nhận ra một điều: chặng đường sắp tới sẽ không chỉ là thử thách nghề nghiệp, mà còn là những tình cảm âm thầm, khó đoán, đầy ngược tâm nhưng cũng tiềm ẩn ngọt ngào, mà cô chưa biết cách đối mặt.
Và Khánh An biết rằng, hôm nay chỉ là bước khởi đầu, mở ra một chuỗi những thử thách, những hiểu lầm và những khoảnh khắc khiến trái tim cô rung động mà cô chưa từng trải qua.
Hết chương 2.