bên nhau trong lặng thầm

Chương 10: Xung đột và sự thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ hai, Bệnh viện Quốc tế Thiên Phúc trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Khánh An vừa bước vào khoa, cảm giác nặng nề từ những áp lực trước đó vẫn đeo bám. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày không hề bình thường: một ca bệnh khẩn cấp đã được báo đến, cùng với sự xuất hiện của một số đồng nghiệp tỏ ra thách thức.

Ngay khi đặt cặp xuống bàn, bà trưởng khoa gọi cô vào phòng họp. Trong phòng, Tuấn và Mai Linh đã đứng sẵn, ánh mắt dò xét. Mai Linh khẽ nhếch môi, cười nham hiểm như muốn thử thách cô. Họ trao nhau những cái liếc, và Khánh An nhận ra áp lực nội bộ chưa hề lắng xuống.

“Khánh An, hôm nay cô sẽ phụ trách ca bệnh nguy cấp. Bệnh nhân C, nữ, 38 tuổi, bị xuất huyết nội và cần can thiệp ngay lập tức. Cô phải phối hợp với toàn khoa, đặc biệt là nhóm gây mê và y tá chính,” bà trưởng khoa nói nghiêm nghị.

Khánh An hít một hơi sâu, ghi nhớ từng thông số và chỉ dẫn. Đây là một ca khó, không chỉ về chuyên môn mà còn về khả năng phối hợp trong nội bộ. Cô biết rằng mọi sơ suất nhỏ đều có thể gây hậu quả nghiêm trọng.

Khi cô bước vào phòng bệnh nhân, Tuấn đi theo, ánh mắt dò xét:

“Cô chắc chắn mình có thể xử lý ca này không? Đây không phải ca thử nghiệm đơn giản đâu.”

Khánh An mím môi, giữ bình tĩnh: “Tôi có đủ khả năng. Nhưng nếu cần, tôi sẽ tham khảo ý kiến đồng nghiệp.”

Tuấn nhếch môi, không nói thêm, nhưng thái độ của anh khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội. Đây chính là cuộc đối đầu âm thầm, nơi mà kỹ năng chuyên môn và sự tự tin của cô bị thử thách.

Ngay khi ca bệnh bắt đầu, tình trạng bệnh nhân trở nên bất thường: huyết áp tụt nhanh, nhịp tim loạn nhịp, các chỉ số phản ứng với thuốc không ổn định. Khánh An lập tức ra lệnh y tá chuẩn bị thuốc và thiết bị, đồng thời gọi Hạo Nhiên qua radio nội bộ.

Chỉ vài phút sau, Hạo Nhiên xuất hiện. Anh bước vào phòng với vẻ nghiêm nghị đặc trưng, nhìn nhanh các chỉ số và ra lệnh từng bước:

“Cô làm đúng, nhưng cần tăng tốc độ truyền dịch. Tốc độ này không đủ để ổn định huyết áp. Cô không được chần chừ.”

Khánh An gật đầu, thực hiện theo hướng dẫn. Sự hiện diện của anh khiến cô vừa căng thẳng vừa an tâm. Khoảnh khắc này là một sự cân bằng kỳ lạ: căng thẳng nhưng đầy tin tưởng.

Trong khi xử lý ca bệnh, Tuấn liên tục đưa ra những nhận xét khéo léo nhưng châm chọc:

“Cô Khánh An, không nên nghĩ mình làm tốt là được. Một vài đồng nghiệp không phải ai cũng hài lòng đâu.”

Khánh An mím môi, nén cơn bực bội. Cô nhận ra rằng, không chỉ bệnh nhân, mà xung đột nội bộ cũng là một thử thách lớn.

Sau gần một giờ căng thẳng, tình trạng bệnh nhân dần ổn định. Hạo Nhiên nhìn Khánh An, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:

“Cô đã làm tốt. Nhưng cần rút kinh nghiệm trong việc phối hợp với đồng nghiệp. Đừng để xung đột bên ngoài ảnh hưởng quyết định y khoa.”

Khánh An cúi đầu, tim đập mạnh. Cô nhận ra rằng giữa nghiêm khắc và quan tâm, Hạo Nhiên tạo ra một khoảng không gian vừa thử thách vừa an toàn cho cô.

Buổi trưa, khi khoa tạm yên, Khánh An nhận được thông báo từ bà trưởng khoa: tổ chức họp gấp với toàn bộ nhân viên về ca bệnh vừa xử lý. Khánh An bước vào phòng họp, không khí căng thẳng đến mức cô có thể cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn. Mai Linh liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy thách thức. Tuấn ngồi đối diện, gấp hồ sơ trong tay.

“Chúng ta cần phân tích kỹ ca bệnh vừa qua để rút kinh nghiệm. Ai có ý kiến gì, cứ nêu ra,” bà trưởng khoa nói nghiêm nghị.

Tuấn nhanh chóng lên tiếng:

“Cô Khánh An đã xử lý tốt, nhưng tôi muốn hỏi tại sao trong tình huống huyết áp bệnh nhân tụt nhanh, cô không thông báo trước cho y tá chính? Điều này có thể gây hiểu lầm trong việc phối hợp.”

Khánh An bình tĩnh đáp lại:

“Tôi đã dự đoán tình huống và hướng dẫn y tá xử lý kịp thời. Các chỉ số hồi phục nhanh chóng, đảm bảo an toàn cho bệnh nhân. Tuy nhiên, tôi sẽ rút kinh nghiệm phối hợp chặt chẽ hơn để tránh hiểu lầm trong tương lai.”

Hội trường im lặng. Mọi người nhận ra cô trả lời bằng số liệu và logic y khoa, không bị cảm xúc chi phối. Hạo Nhiên đứng phía sau, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự tán thưởng.

Mai Linh hạ giọng: “Cô Khánh An, có vẻ cô không dễ bị đánh bại nhỉ.”

Khánh An chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Cô biết rằng, trong nội bộ khoa, những hiểu lầm nhỏ và áp lực sẽ luôn tồn tại, nhưng cô đủ tự tin để đứng vững.

Buổi chiều, khi mọi việc tạm ổn, Khánh An ngồi lại bên cửa sổ khoa, nhìn ánh nắng cuối ngày chiếu xuống hành lang. Cô nhớ lại những khoảnh khắc hôm nay: ca bệnh nguy cấp, xung đột với đồng nghiệp, sự nghiêm nghị và quan tâm của Hạo Nhiên. Tất cả tạo nên một cảm giác vừa căng thẳng vừa an tâm, khiến trái tim cô rung động.

Trong lòng Khánh An, hình bóng Hạo Nhiên hiện lên – nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng đầy quan tâm. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách, nhiều hiểu lầm, nhưng cũng sẽ còn những khoảnh khắc khiến trái tim mình rung động, dù căng thẳng hay ngược tâm đến đâu.”

Khi rời bệnh viện, trời bắt đầu tối dần, ánh đèn đường phản chiếu trên nền ướt. Khánh An bước đi chậm rãi, cảm giác áp lực và hồi hộp đan xen. Cô biết rằng mối quan hệ giữa cô và Hạo Nhiên đang tiến triển, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa thể thốt ra.

Và cô hiểu rằng, hành trình phía trước sẽ còn đầy xung đột, áp lực, nhưng cũng đầy rung động và những khoảnh khắc ngọt ngào bất ngờ – nơi mà cảm xúc và lý trí phải học cách hòa hợp từng bước, từng giây, để trái tim cô không bị lạc hướng.

Hết chương 10.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×