bên nhau trong lặng thầm

Chương 9: Gặp lại trong cơn mưa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ sáu, thành phố chìm trong màn sương mờ ảo. Khánh An sau một tuần làm việc căng thẳng, quyết định dạo bước quanh công viên gần nhà để giải tỏa đầu óc. Cô mặc áo khoác nhẹ, tay cầm cốc cà phê nóng, lặng lẽ bước trên con đường lát đá ướt đẫm sương. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc và tiếng bước chân của cô vang nhẹ trên nền đường ẩm ướt.

Chưa kịp thưởng thức sự yên bình thì trời bắt đầu lất phất mưa. Khánh An vội rút ô, nhưng phát hiện ô trong túi đã bị gãy từ hôm trước. Cô thở dài, cảm giác vừa phiền vừa lo lắng.

Đang lúng túng, cô nghe thấy tiếng bước chân nhanh phía sau:

“Khánh An!”

Cô quay lại, tim đập mạnh. Hạo Nhiên xuất hiện, tay cầm ô lớn, áo khoác còn hơi ẩm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy ấm áp:

“Cô lại đi dạo trong mưa sao? Nguy hiểm lắm.”

Khánh An đỏ mặt, vội lắc đầu: “Tôi… chỉ muốn đi một chút thôi.”

Anh bước đến, mở ô lớn che cho cả hai. Khoảnh khắc họ đứng sát nhau dưới mưa, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu trên giọt nước còn sót lại, tạo nên một không gian vừa lãng mạn vừa căng thẳng.

“Đi cùng tôi,” Hạo Nhiên nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. Khánh An không kịp từ chối, chỉ gật đầu theo.

Họ đi dọc con đường lát đá, mưa nhè nhẹ rơi trên mái tóc, vai và áo khoác. Khánh An cố gắng giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt cô liên tục lén nhìn Hạo Nhiên. Anh đi bên cạnh, thỉnh thoảng nghiêng người che ô cho cô kỹ hơn, đôi lúc nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn sâu là sự quan tâm đặc biệt.

Khi đến gần hồ nước nhỏ trong công viên, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Khánh An giật mình khi một chiếc xe máy chạy qua vũng nước, bắn nước lên áo cô. Hạo Nhiên lập tức đưa ô che chặt hơn, cúi người kéo cô ra khỏi vũng nước, bảo vệ cô khỏi bị ướt thêm.

“Cảm ơn anh…” Khánh An lí nhí, tim đập mạnh vì cả mưa lẫn cảm giác gần anh.

Anh không trả lời, chỉ dừng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô. Một sự im lặng căng thẳng lan tỏa. Khánh An cảm nhận rõ ràng trái tim mình nhộn nhạo, cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối.

Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, mưa xối xả xuống cả hai. Hạo Nhiên nhanh chóng kéo cô sát vào người, che ô và bảo vệ cô khỏi cơn gió. Khoảnh khắc ấy, Khánh An cảm thấy tim mình rung động mạnh hơn bao giờ hết. Anh nghiêm nghị nhưng ấm áp, khiến cô vừa sợ vừa cảm giác an toàn kỳ lạ.

Sau vài phút, cơn mưa giảm dần. Họ đi tiếp, bước chân hòa vào âm thanh lộp độp của mưa rơi trên đường. Khánh An nhớ lại những ngày cùng Hạo Nhiên xử lý ca bệnh nguy cấp, những buổi họp căng thẳng, những xung đột nội bộ – và giờ đây, giữa mưa đêm, cô nhận ra mối quan hệ giữa họ đang dần trở nên phức tạp, vừa nghiêm nghị vừa ngọt ngào.

Trong lúc đi, Khánh An bất ngờ trượt chân trên vũng nước. Hạo Nhiên ngay lập tức đỡ lấy cô, tay anh đặt lên eo cô, ánh mắt nghiêm nghị:

“Cẩn thận. Cô có sao không?”

“Vâng… không sao,” cô lí nhí, mặt đỏ bừng. Trái tim cô đập rộn ràng, cảm giác gần anh khiến cô vừa hồi hộp vừa an tâm.

Khoảng lặng tiếp theo, Hạo Nhiên bất ngờ lên tiếng:

“Cô biết không, tôi luôn để ý đến cô – không chỉ về chuyên môn. Mỗi khi cô làm tốt, tôi đều thấy an tâm. Và khi cô gặp nguy hiểm, tôi không thể không quan tâm.”

Khánh An lặng người. Lời nói của anh khiến cô vừa bất ngờ vừa xúc động. Cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ cảm nhận nhịp tim mình đập mạnh trong lồng ngực.

Anh nghiêng người gần cô hơn, giọng trầm:

“Nhưng đừng hiểu lầm. Tôi không phải người dễ dàng thốt ra cảm xúc. Cô chỉ cần biết rằng tôi luôn ở phía cô, dù là công việc hay cuộc sống.”

Cảm giác vừa ngọt ngào vừa căng thẳng lan tỏa khắp cơ thể Khánh An. Cô mỉm cười, ánh mắt rực sáng:

“Em… em biết rồi.”

Họ đứng bên hồ trong vài phút, lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng nước hồ lăn tăn, không gian trở nên gần gũi nhưng vẫn đầy nghiêm nghị. Khoảnh khắc ấy khiến cả hai nhận ra, dù còn nhiều thử thách phía trước, tình cảm và sự quan tâm giữa họ đã bắt đầu nảy nở một cách tinh tế.

Khi rời công viên, Hạo Nhiên che ô cho Khánh An đến tận cửa nhà cô. Anh dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp:

“Về nhà an toàn. Ngủ đủ giấc, ngày mai còn làm việc căng thẳng.”

Khánh An gật đầu, cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối. Cô nhìn anh rời đi, trong lòng dấy lên một cảm xúc vừa mong ngóng vừa lo lắng – nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ sẽ còn nhiều thử thách nhưng cũng đầy những khoảnh khắc rung động không thể quên.

Trước khi đóng cửa, Khánh An đứng lặng, nhìn trời đêm mưa còn sót lại ngoài phố. Cô tự nhủ: “Mối quan hệ này, dù còn ngược tâm, dù còn nhiều áp lực, sẽ là hành trình mà trái tim mình phải học cách đối diện – và biết đâu, sẽ còn những khoảnh khắc ngọt ngào bất ngờ hơn nữa.”

Hết chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×